Trừng Phạt Nữ Phụ

Đánh tiện nhân



Chương 12: Không đánh nữ nhân, chỉ đánh tiện nhân

Tình yêu của một người đàn ông là thứ không đáng tin nhất, lúc muốn chấm dứt hắn sẽ dứt khoát chấm dứt.

Nhưng một người đàn ông vừa không có được bạn vừa cảm thấy áy náy với bạn, là sự lựa chọn tốt nhất.

Cố Cửu Ninh cố ý tiết lộ hành trình của tôi cho Bùi Chiêu, không có gì bất ngờ, chúng tôi đã gặp nhau ở cửa hàng son phấn ngoài ngoại ô.

Lúc thấy hắn, tôi vội vàng né tránh, chen sâu vào trong đám đông.

Hắn cũng khá vô dụng, nếu không phải tôi cố ý chờ hắn, hắn đã suýt mất dấu tôi vài lần.

Cuối cùng, hắn bắt kịp tôi bên một bờ sông yên tĩnh.

“Nhu… Cẩm An!”

Nghe giọng hắn, tôi đã thấy khó chịu, nhưng lúc xoay người lại ra vẻ như sắp khóc tới nơi:

“Ngài đuổi theo ta làm gì? Còn muốn để Giang Nhu nhục mạ ta sao?”

Cảnh ngày ấy hắn hùng hùng hổ hổ đưa người tới bắt tôi vẫn còn chưa phai nhạt đâu.

Nghe thế, Bùi Chiêu hoảng loạn không biết làm sao: “Không phải, Cẩm An, hôm đó là ta không đúng, đáng ra ta phải đứng bên cạnh muội, bảo vệ muội, tin tưởng muội!”

Tôi rưng rưng nước mắt cười khổ: “Dù sao thì bây giờ sự thật cũng đã sáng tỏ, vương gia, ta không có tư cách yêu cầu ngài phải làm gì với Giang Nhu. Nếu không phải vì ngài, ta đã không bị Giang Nhu nhắm vào hết lần này đến lần khác, vì vậy sau này ta sẽ tránh xa ngài, cũng xin Vương gia thương ta không nơi nương tựa, sau này cách xa ta một chút.”

Bùi Chiêu nắm chặt tay tôi, giọng điệu nhẹ nhàng và thận trọng: “Cẩm An, muội mới là Giang Nhu thật, mới thật sự là người đính hôn với ta. Ta biết, muội không hề mất trí nhớ đúng không?”

Tôi tủi thân nhìn hắn, suy sụp bật khóc dưới dáng vẻ căng thẳng và đau lòng của hắn.

“Đúng là ta đã khôi phục trí nhớ, nhưng huynh cảm thấy ta có thể làm gì bây giờ? Ép huynh cưới ta hay là ép cha mẹ ta chỉ nhận một đứa con gái là ta? Sở dĩ ta có thể vượt qua trăm ngàn cay đắng trở về, là vì mỗi lần không chịu đựng nổi nữa, mọi người chính là hy vọng cuối cùng của ta. Bây giờ trở về, lại thấy mọi người nhận một nữ nhân không rõ lai lịch thành ta, huynh còn mong ta sẽ nhận lại mấy người sao?”

Mặc dù lời này cố ý làm cho hắn cảm thấy có lỗi, nhưng cũng là sự thật.

Sau khi trút giận, tôi thất vọng nhìn hắn nói: “Bùi Chiêu, nếu ta sớm biết  kết cục sẽ như thế này, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài để chọn quà sinh nhật cho huynh, cuối cùng lại bị bọn buôn người bắt cóc!”

Kiếp trước Tống Cẩm An không có cơ hội nói ra chuyện này, cho nên lần này tôi sẽ nói thay nàng.

Bùi Chiêu khiếp sợ vô cùng, như thể nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra với tôi, hắn vừa đau lòng lại khổ sở.

Lúc mở miệng lần nữa, trong mắt hắn có một sự kiên quyết không thể diễn tả: “Cẩm An, chuyện này ta làm sai, ta sẽ không dùng bất cứ lý do gì để ngụy biện, nhưng ta sẽ cho muội một lời giải thích. Về phần Giang Nhu, ta tuyệt đối sẽ không cưới.”

Thấy nước mắt tôi không ngừng rơi, Bùi Chiêu nhẹ nhàng giơ tay lên lau đi: “Cẩm An, tin ta đi, được không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn rồi im lặng một lúc, cuối cùng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo : “Nếu huynh làm ta thất vọng một lần nữa, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh.”

Lòng Bùi Chiêu tràn đầy niềm vui, hơi ngại ngùng ôm tôi vào lòng.

Nghe nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nói đến cùng, Bùi Chiêu chỉ yêu bản thân mình nhất.

Cho dù có là Giang Nhu nào, cuối cùng hắn cũng chỉ chọn người có lợi cho hắn.

Cho nên, tôi chỉ có thể tiêu diệt Giang Nhu giả, mới có thể giúp hắn lựa chọn.

Tôi được Bùi Chiêu đưa về nhà, xoay người đã nhìn thấy Giang Nhu.

“Tống Cẩm An, cô trăm phương ngàn kế còn không phải vì có được Bùi Chiêu sao!”

Tôi từng bước đến gần cô ta, cố ý khiêu khích: “Vậy thì cô sai rồi, chỉ dựa vào một Bùi Chiêu không xứng để tôi làm nhiều chuyện như vậy. Tôi nói rồi, mục đích cuối cùng là tiêu diệt cô.”

Nhiều ngày nén giận, Giang Nhu bị ép đến sắp hỏng mất, gầm lên mắng tôi trút giận: “Tống Cẩm An, nhắm vào tôi thì có lợi gì cho cô, cùng lắm thì tôi sẽ chia một nửa số tiền thưởng cho cô, cô xuyên sách không phải cũng vì tiền sao!”

Thân phận thật sự của tôi cũng không làm Giang Nhu sốc được, vì vậy tôi mặc cô ta suy đoán, khiến cô ta ngột ngạt.

“Đúng vậy, tôi làm vì tiền. Tuy nhiên, nhiệm vụ của tôi là hủy hoại cô mới nhận được tiền thưởng. Cho nên cô một nửa tôi một nửa thì không đủ. Cô biết đấy, tiền đề để cô nhận được tiền thưởng là hủy hoại Giang Nhu thật, vậy tôi vì tiền thưởng mà hủy hoại cô thì cũng hợp tình hợp lý thôi!”

“Nhân tiện, tôi nhắc nhở cô lần cuối, là tôi g.i.e.t Chu Phỉ, chính tôi hại Ánh Hồng, tôi sẽ từng bước từng bước tiêu diệt những người xung quanh có ích với cô, bao gồm…”

Bùi Chiêu, hy vọng cuối cùng của cô ta.

Vẻ mặt Giang Nhu dần trở nên dữ tợn, cô ta không nhịn được bước lên phía trước kéo tóc tôi: “Con k.hốn! Tâm địa mày quá ác độc, tao sẽ không để mày làm được đâu!”

Tôi âm thầm dùng sức, suýt chút nữa bẻ gãy tay cô ta lần nữa, đau đến mức cô ta buông tay ra, lao về phía tôi, nhưng bị Cố Cửu Ninh và Bùi Chiêu chặn lại.

Dưới cơn giận Cố Cửu Ninh còn một chân đá bay cô ta. “Ta không đánh nữ nhân, nhưng không có nghĩa là ta không đánh tiện nhân.”

Bùi Chiêu bảo vệ tôi sau lưng, lúc nhìn Giang Nhu, ánh mắt hắn nhuộm sát ý: “Tốt hơn hết ngươi nên nhớ rõ, tất cả những gì ngươi có bây giờ nên thuộc về Cẩm An, thứ mà ngươi đã lấy đi ta sẽ thay muội ấy lấy về từng món một!”

Tôi sửng sốt, nức nở nói: “Vương gia, sao các huynh lại ở đây?”

Bùi Chiêu giơ tay lên vuốt mái tóc lộn xộn của tôi: “May là Cửu Ninh kêu ta tới, nói muốn dẫn muội đến sau núi xem đom đóm, nếu không ta đã bị dáng vẻ dịu dàng hiền thục giả tạo của nàng ta lừa đến chẳng hay biết gì.”

Lúc đi ngang qua hắn, tôi nhìn Giang Nhu, không khỏi nở nụ cười.

Dùng khẩu hình chỉ mình cô ta có thể thấy nói: “Cô, ch.ết, chắc, rồi!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán hận như một thanh kiếm lạnh lẽo tẩm độc, nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhưng hiện tại, cô ta không thể tiếp tục mất mặt trước mặt Bùi Chiêu, cho nên chỉ có thể nuốt một bụng oán hận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.