Chương 13: Tỷ muội tình thâm
Không biết được cao nhân nào chỉ điểm, nghe nói Giang Nhu bị bệnh mấy ngày, vẫn luôn dưỡng bệnh ở khuê phòng không dám ra gặp người.
Cứ như vậy, cô ta từ tu hú chiếm tổ thành kẻ ăn nhờ ở đậu, đặt mình vào một tình huống hèn mọn.
Cha mẹ Giang đưa tôi đến gặp cô ta, cô ta cũng gạt đi cơn giận, ân cần hỏi han tôi, khom lưng cúi đầu.
“Muội muội, đều do ta ích kỷ, nếu năm đó không phải cùng đường ta sẽ không chiếm thân phận của muội tới nhận thân. Muội đã trải qua rất nhiều gian khổ, hẳn là cũng có thể hiểu nỗi khổ của ta. Từ nhỏ ta đã không cha không mẹ, thật sự khát vọng hạnh phúc dưới tình thương của cha mẹ.”
Mấy câu ngắn ngủn, đã đặt tôi lên đỉnh cao của đạo đức.
Cô ta cũng đang âm thầm nhắc nhở tôi, cha mẹ Giang cũng không so đo, tôi nên nhận rõ tình thế hơn.
Năm đó, sự xuất hiện đúng lúc của cô ta đã phần nào giảm bớt nỗi nhớ nhung của cha mẹ Giang dành cho con gái của họ.
Nếu không, chỉ dựa vào vết bớt, mẹ Giang đã có thể vạch trần cô ta ngay từ đầu.
Nhưng mẹ Giang đã không làm như thế.
Đầu tiên, Giang Nhu chơi xấu, khiến Tống Cẩm An trở thành một người rất hung ác trong mắt cha mẹ Giang. Thứ hai, đến con gái của mình mà cũng nhận lầm, truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Thứ ba, trao đổi thân phận, cha của Bùi Chiêu sẽ không đồng ý.
Đôi mắt tôi đẫm lệ nói: “Để tỷ tỷ khó xử rồi. Mấy ngày trước trách ta luẩn quẩn trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ thông suốt. Thật ra ta còn phải cảm ơn tỷ tỷ, trong mấy năm ta không ở đây, cảm ơn tỷ đã giúp ta chăm sóc cha mẹ ta. Tỷ không biết ta vui thế nào khi biết mình có thêm một tỷ tỷ đâu.”
Sắc mặt Giang Nhu cứng đờ, không ngờ tôi lại thuận theo chiều gió.
Bây giờ có thêm hai cô con gái, cha mẹ Giang rất hài lòng.
Nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Nếu không phải vì Giang Nhu thật, số phận của cha mẹ nàng sẽ không khá hơn cô ả xuyên không.
Cha mẹ Giang nắm tay tôi và Giang Nhu: “Sau này, hai con sẽ là tỷ muội, phải tương trợ lẫn nhau.”
Giang Nhu gật đầu hết lần này đến lần khác, liên tục hứa mình nhất định sẽ tốt với muội muội.
Nhưng vừa đến tối đã thiếu kiên nhẫn. Cố ý chặn đường tôi ở sân sau, sự vâng lời trên mặt đã biến mất, thay vào là sự kiêu ngạo.
“Tống Cẩm An, ai chẳng biết giả vờ, nói cho cùng cha mẹ Giang Nhu cũng không yêu thương cô ta lắm, nếu không sẽ không ngầm chấp nhận sự tồn tại của tao.”
Tôi nhìn cô ta, đột nhiên cảm thấy buồn cho hệ thống của cô ta, chọn nhiều lần lại chọn trúng một thứ như vậy.
Có chút thông minh, nhưng phần ngu nhiều hơn.
Tất nhiên, hệ thống còn rác rưởi hơn thế.
“Muộn rồi, nếu cô biết giả vờ sớm hơn, cô sẽ không mất mặt trước mặt Bùi Chiêu. Đừng quên bây giờ là thời đại nào, Bùi Chiêu là nam chính, nếu hắn khăng khăng không cưới cô, đừng nói cô có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, thì làm gì có con cháu thế gia nào dám cưới một thiên kim giả bị Vương gia từ hôn chứ? Cô tự tưởng tượng ra kết cục của mình đi.”
Giang Nhu đắc thắng: “Không thể nào, tao và A Chiêu quen biết nhiều năm, quan trọng hơn một đứa bạn thuở nhỏ như mày nhiều. Vả lại, vương gia sẽ không đồng ý để Bùi Chiêu từ hôn!”
Tôi tốt bụng phân tích dùm cô ta: “Người cưới cô là Bùi Chiêu, dù cuối cùng hắn có vì e ngại cha mình mà cưới cô, nhưng ngày nào còn tôi ở đây, hắn không có khả năng chấp nhận cô. Vì vậy cô đừng ảo tưởng trở thành vương hậu, thế thì sao hoàn thành nhiệm vụ được đây nhỉ? Không tin thì chúng ta cứ rửa mắt chờ xem.”
Ánh mắt Giang Nhu nhìn tôi dần dần trở nên lạnh lẽo, mà tôi chỉ mỉm cười bước đến trước mặt cô ta, quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
“Con người tôi rất hay mang thù, có một chuyện đã muốn làm từ rất lâu!”
Dứt lời, tôi thừa lúc cô ta chưa chuẩn bị túm lấy tóc cô ta, nắm tóc vặn người cô ta ngồi xổm xuống đất. Né tránh sự kháng cự của cô ta, túm tóc cô ta kéo dài đến bên hồ.
“Giang Nhu, nếu cô có khả năng thì gi.et tôi đi. Nếu không sau này gặp cô một lần tôi sẽ dạy dỗ cô một lần.”
Đẩy mạnh người xuống hồ, tôi có thêm một nắm tóc trong tay.
Sau đó, tôi nhìn Giang Nhu vật lộn uống no nước trong hồ một lúc lâu và có xu hướng chìm dần, mới khóc lóc hét lên kêu cứu.
Thành thật mà nói, hôm đó cô ta kéo tóc tôi rất đau.
Nhịn cô ta lâu như vậy đã là quá sức chịu đựng.