Chương 13: Nhập viện
“Văn Giai nói, mất trí nhớ có thể nhờ vào tác động bên ngoài để khôi phục. Cô ta đọc tiểu thuyết, người mất trí nhớ chỉ cần đập đầu thì sẽ khôi phục được ký ức…”
Không đợi Thẩm Ngưng nói xong, tôi giơ tay lên vung một cái tát.
Cái tát này xứng với cô ấy!
Tôi nhanh chóng chạy lại chỗ Thẩm Minh, anh ấy tự ôm đầu mình.
“Vợ ơi, cô ta đánh anh.” Thẩm Minh nhìn tôi yếu đuối nói.
Tôi cẩn thận đem đầu anh tựa lên vai tôi.
Chỉ là, chúng tôi đều không nhìn thấy bóng dáng của Văn Giai.
Tần Viễn nhanh chóng tìm khắp nơi, cũng không tìm thấy.
“Văn Giai đâu?” Tôi hỏi Thẩm minh.
Thẩm Minh ôm đầu, run bần bật, dường như đang đấu tranh với cái gì đó.
Tôi nghĩ có khả năng anh ấy thực sự bị kích động đến mức khôi phục lại đoạn ký ức kia.
“Chỗ đó…” Thẩm Minh đột nhiên duỗi tay chỉ về phía hai bụi cỏ.
Tần Viễn nhanh chóng chạy tới xem, Văn Giai nằm ở chỗ bụi cỏ, lúc Tần Viễn đỡ người lên, tôi mới thấy rõ mặt mũi bầm dập của Văn Giai.
Tôi đoán bộ dạng này của Văn Giai nhất định có liên quan đến Thẩm Minh.
Nhìn thấy cô ta, Thẩm Minh gắt gao ôm chặt tôi giống như bị dọa.
Lâm Phong cũng chạy đến, đồng thời phía sau còn có mấy khách mời khác đi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều tự giác quay đi, trong giới hỗn loạn này, có một số việc biết càng ít càng tốt.
Tôi kêu Lâm Phong nhanh chóng liên hệ tổ tiết mục phái người đến thông qua camera.
Thẩm Minh bị đập vỡ đầu, chảy rất nhiều máu, cần phải nhanh chóng xử lý miệng vết thương, tốt nhất là đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra tổng quát.
Còn Văn Giai, nếu không phải sợ cô ta chết sẽ liên lụy đến Thẩm Minh, tôi thực sự lười quan tâm cô ta.
Thẩm Minh kiểm tra xong, bác sĩ nói vết thương hơi nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, bên trong không có vấn đề gì, dưỡng thương một thời gian thì bình phục.
Hai ngày này cần nằm viện quan sát.
Từ lúc đầu Thẩm Minh bị thương, anh ấy rất thích dính lấy tôi, ngủ muốn ôm tôi, ăn muốn tôi đút, không làm nũng thì cũng mè nheo.
Về phần Văn Giai, anh ấy lại chưa từng đề cập đến.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, tôi vừa mới xử lý xong thủ tục trở về, liền thấy Văn Giai ở trong phòng bệnh của Thẩm Minh.
Thẩm Minh bóp cổ Văn Giai, mặc cho cô ta giãy giụa như thế nào Thẩm Minh đều không buông tay ra.
Thấy Văn Giai bắt đầu trợn trắng mắt, tôi nhanh chóng tiến lên kéo Thẩm Minh ra.
Nhìn thấy tôi, Thẩm Minh nhanh chóng thu hồi răng nanh, giống như chú cún ngoan ngoãn mà dính lên người tôi.
Văn Giai dùng sức ho một lúc lâu, sống sót sau tai nạn mà dựa vào tường, mặt đầy nước mắt.
“Anh ta không phải anh Minh của tôi, anh Minh của sẽ sẽ không bao giờ đối xử với tôi như vậy!”
“Anh ta chính là một kẻ điên! Ác quỷ! Anh ta có bệnh tâm thần!”
Văn Giai mắng Thẩm Minh.
Thẩm Minh lại muốn xông lên, tôi nhanh chóng kéo anh nằm lại giường bệnh.
Tôi đi lại chỗ Văn Giai, lạnh lùng nhìn thoáng qua, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn phúc hậu đang tỏ ra vô hại giơ tay cho cô ta một cái tát.
“Không phải cô nói muốn làm anh ấy nhớ lại cô sao? Kết quả hiện tại cô có vừa lòng không?”
“Bà đây tốn rất nhiều thời gian mới có thể đem người từ địa ngục kéo về, cô vừa trở lại liền biến anh ấy thành như này. Sao nào? Cô cảm thấy trên người cô có hào quang của bạch nguyệt quang à?”
“Để ở trong lòng, nhìn thấy nhưng không với tới được mới là bạch nguyệt quang, còn cô, cô là trà xanh tinh biến thành, đến tôi còn ghét bỏ!”
Tôi không khỏi tức giận, lại tát thêm một cái.
Miệng Văn Giai mím chặt, chuẩn bị khóc, một cái ly bay lại chỗ cô ta, vừa vặn rơi xuống bên chân cô ta, làm cả người cô ta run lên.
“Cút đi!” Thẩm Minh đen mặt nhìn cô ta.
Văn Giai dừng khóc, lập tức chạy đi.
Tôi quay đầu lại nhìn Thẩm Minh, Thẩm Minh từ trên giường bệnh nhảy xuống nắm lấy tay tôi. Mu bàn tay trái bị mảnh vỡ thủy tinh cắt một cái thành một vết thương nhỏ.
“Xin lỗi.” Thẩm Minh hôn lên nó.
Tôi thở dài, đỡ anh ấy về giường.
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi lấy cho anh ấy ly nước ấm, anh ấy đột nhiên kéo tay tôi.
“Đừng đi.”
Tôi chỉ có thể ngồi trở lại.
“Em tức giận sao? Em sẽ bỏ rơi anh sao? Đừng vứt bỏ anh có được không?” Thẩm Minh cẩn thận hỏi.
Tôi bĩu môi: “Đừng làm loạn.”
“Chị ơi~”
Tôi duỗi tay nhéo eo anh: “Em biết anh không sao, nếu còn giả vờ em sẽ đánh anh!”
Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng ngồi thẳng dậy.
“Cũng không phải ngay từ đầu anh đã không sao, mấy ngày nay ký ức hỗn loạn, làm anh rất khổ sở, hai ngày nay anh mới cảm thấy tốt hơn!”
“Vừa rồi Văn Giai tới tìm anh, anh sợ cô ta biết anh đã khôi phục ký ức, tinh thần cũng bình thường, lại lì lợm la liếm anh, cho nên anh mới cố ý làm vậy.”
Tôi duỗi tay xoa tóc mái của anh, nói: “Ừm, cho nên ngay từ đầu em cũng không có hung dữ với anh.”
Thẩm Minh nói không được, quay đầu đi, giống như một chú cún giận dỗi.
“Chuẩn bị xuất viện nào!”
Tôi duỗi tay kéo anh đi.
Anh ấy sống chết không chịu xuống giường, tôi chỉ có thể dùng hết sức, nhưng lại đột nhiên bị anh dùng sức túm lại, kéo tôi vào trong ngực.
Thẩm Minh dùng râu ngắn của mình cọ nhẹ lên cổ tôi.
“Bảo bối, khôi phục ký ức cũng không ghê gớm gì, anh dường như lại càng yêu em.” Thẩm Minh nói.
Tôi bật cười.
Đương nhiên là vậy, đoạn ký ức kia không có gì bất lợi đối với tình cảm của chúng tôi cả!
Lúc trước quyết định làm biện pháp thôi miên, chính là vì muốn ổn định cảm xúc, cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì.