Chương tiếp: Lừa gạt
Ngày thứ ba, ngày cuối cùng ở nơi chim không thèm ẻ này.
Chúng tôi dọn đồ xong liền nhìn thấy đám Văn Giai ở cách đó không xa.
“Dù sao chúng ta đều ở cùng một hướng, không thì cùng nhau hành động đi!” Tần Viễn nói.
Tôi cạn lời, hôm qua còn nói chúng tôi quá đáng, hôm nay liền muốn đi cùng chúng tôi, nói họ không có mục đích gì, ma cũng không tin!
“Không cần thiết!” Thẩm Minh cự tuyệt một cách dứt khoát.
Tần Viễn nhíu mày: “Ngày hôm qua các người quá đáng như vậy, nếu không phải Văn Giai nói cô ấy chấp nhận tha thứ cho các người, tôi mới không dẫn cô ấy đi tìm các người. Cô ấy đã cho các người bậc thang, các người nên biết điều mà lùi lại!”
“Tôi cũng cho các cậu một bậc thang, trước khi tôi tức giận nhanh chóng biến khuất mắt tôi!” Thẩm Minh siết chặt nắm tay.
Văn Giai nhanh chóng chạy đến giữa hai người.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, còn đặc biệt xõa tóc.
Tôi thực sự rất muốn hỏi cô ta trời nắng như vậy cô ta không thấy nóng à.
“Anh Tần Viễn, anh Minh, hai anh không nên vì em mà cãi nhau!” Văn Giai vừa mở miệng đã tỏa ra mùi trà.
Thẩm Minh lập tức sinh ra cảm giác không khỏe.
Hơn nữa thời tiết hải đảo rất nóng, anh ấy hơi bị cảm nắng, trong dạ dày tự thấy ghê tởm, không nhịn được, trực tiếp ói ra.
Sắc mặt Văn Giai mười phần khó coi.
Cô ta còn định nói gì đó, Tần Viễn đã trực tiếp kéo cô ta đi.
“Văn Giai, em còn chưa nhìn ra sao? Có một số người cảm thấy địa vị của mình rất ghê gớm, không coi ai ra gì!”
“Nói cứ như chúng ta thích nịnh bợ họ vậy! Sau khi rời khỏi chương trình tạp kỹ này thì ai nhìn mặt ai đâu!”
Tiếng nói hùng hổ của Tần Viễn ngày càng xa.
Thẩm Minh lấy trái dừa tối qua tìm được ra súc miệng.
“Cậu ta có bị gì không? Anh chỉ là hơi cảm nắng.” Thẩm Minh nói.
Tôi kêu Lâm Phong đỡ anh ấy, chúng tôi tiếp tục đi làm nhiệm vụ hôm nay.
Vẻ mặt những người xem phát sóng trực tiếp phát ngốc.
“Tần Viễn gấp cái gì thế, sao tôi cứ cảm thấy hắn ta gấp không chờ nổi mà muốn cho người khác biết quan hệ hắn và Thẩm Minh không tốt vậy. Chơi lớn thế à?”
“Lời vừa rồi của Văn Giai khiến tôi đơ luôn rồi. Cô ta tự cho rằng cô ta rất rốt đẹp! Cái gì gọi là Tần Viễn và Thẩm Minh cãi nhau vì cô ta!”
“Mọi người, mọi chuyện đều là Văn Giai sai, đứa nhỏ nhà tôi nhất định là bị trà xanh Văn Giai này dắt mũi rồi, muốn mắng hãy mắng Văn Giai!”
“Fan Tần Viễn có bệnh à, chị gái nhà tôi làm sai cái gì, Tần Viễn còn chưa nói gì, các người gấp cái gì!”
“Lầu trên là fan Văn Giai đúng không, tới một người tôi xé một người!”
“Dừng lại, các người muốn xé thì vào Weibo, đừng ảnh hưởng chúng tôi gặm CP! Một nhà ba người này quá mờ lem!”
Hôm nay chúng tôi có một nhiệm vụ cuối cùng, thực ra cũng không có gì đặc biệt, chính là đi tìm một cây mận đỏ.
Chúng tôi trực tiếp đi về hướng nơi cây mận có khả năng sinh trưởng, rất nhanh tìm thấy cây mận.
“Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành, chuyến đi hải đảo đã kết thúc viên mãn! Không biết những khách mời khác làm nhiệm vụ xong thế nào rồi!” Lâm Phong vừa ăn mận vừa cười nói.
“Chúng ta đã hoàn thành, chắc bọn họ cũng vậy. Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi tìm bọn họ xem sao. Nếu nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành, chúng ta còn có thể hỗ trợ.” Tôi nói.
Thẩm Minh gật đầu.
Chúng tôi đang nói chuyện phiếm, bỗng nghe được tiếng ai đó.
Thẩm Minh đột nhiên đứng dậy.
“Là tiếng của Ngưng Ngưng!”
Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Chúng ta đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Minh đưa camera cho tôi: “Còn chưa chụp ảnh cây mận, anh đi trước, các em chụp xong rồi hãy đi tìm anh.”
Thẩm Minh chạy đi, tôi nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong mười phần tự giác mà cầm lấy camera.
“Thẩm Ngưng là em gái của anh Minh phải không, nếu chị không yên tâm, thì nhanh chóng chạy theo xem sao. Chuyện chụp ảnh cứ giao cho em.” Lâm Phong vỗ ngực nói.
Em trai ngoan ngoãn như vậy thật khiến người ta yêu thích, tôi nhanh chóng chạy theo hướng Thẩm Minh.
Chỉ tiếc tôi không theo kịp Thẩm Minh.
Nhưng lại đụng phải hai người, Tần Viễn và Thẩm Ngưng.
“Thẩm Ngưng, anh trai em đâu?” Tôi trực tiếp hỏi.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
“Em không có gặp anh trai em.” Thẩm Ngưng nói.
Mắt phải tôi không tự giác được mà giật giật.
“Vừa rồi anh ấy nghe được tiếng kêu của em liền chạy đi tìm em.” Tôi hít sâu một hơi, nói.
Thẩm Ngưng cắn môi.
Tần Viễn lắc đầu: “Cô ấy vẫn luôn đi cùng tôi, chúng tôi không nhìn thấy Thẩm Minh, càng không thể có tiếng kêu gì như chị nói.”
Tôi nhìn phía sau bọn họ, không có Văn Giai.
Lúc này Thẩm Ngưng mở miệng: “Chị Văn Giai biết giả tiếng.”
“Thẩm Ngưng, ý cô là gì? Cô nghi ngờ Văn Giai lừa Thẩm Minh đi?” Tần Viễn không thể tưởng tượng được.
“Như lời em ấy nói, không cần nghi ngờ, chính là cô ta!” Tôi nói.
Tôi nhanh chóng chạy đi tìm người, Thẩm Ngưng cũng chạy theo, Tần Viễn không có cách nào, cũng chỉ có thể chạy theo.
“Nhìn đi, đây mới là trạng thái khi cùng nhau tham gia chương trình tạp kỹ nên có, chứ không phải như các cô, thấy đối phương gặp nạn liền mặc kệ ngồi xem.” Tần Viễn lải nhải bên tai tôi.
Tôi hung hăng trừng mắt liếc cậu ta một cái.
“Cậu cũng biết tôi là người không có đức hạnh, nếu cậu chọc tức tôi, tôi liền tát mặt cậu cho ngàn vạn người xem, cảnh tượng không dễ nhìn chút nào!” Tôi nói.
Không thấy Thẩm Minh, lòng tôi lo lắng hoảng loạn, cậu ta còn lải nhải bên lỗ tai tôi, này không phải muốn ăn đòn à?
Tần Viễn che miệng lại, nhưng trong chốc lát lại buông lỏng ra.
“Tuy rằng chị chê tôi nói nhiều, nhưng tôi cần phải nói chị biết, đi xuống phía trước sẽ không có camera.”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi càng đi nhanh hơn.
Không có camera, chẳng phải càng hợp ý Văn Giai sao!
Tôi tin chắc rằng Thẩm Minh nhất định đang ở bên kia.
Thấy tôi nhất quyết đi hướng kia, Tần Viễn định có ý kiến nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo.
“Chị dâu, xin lỗi, thực ra mấy ngày nay em vẫn luôn nghĩ xem em đứng về phía Văn Giai rốt cuộc là đúng hay sai, em cảm thấy có thể em đã sai thật rồi.” Thẩm Ngưng đột nhiên mở miệng.
Tôi không có trả lời lại cô ấy.
Trước kia tôi xác thật đã quản thúc cô ấy quá mức, bởi vì khi đó cô ấy chưa thành niên, tôi là chị lớn thì hẳn là phải dẫn cô ấy đi một con đường đúng đắn.
Nhưng hiện tại cô ấy đã thành niên, có suy nghĩ của riêng mình, cô ấy phải vì hành vi của chính mình mà rút ra bài học, dù đúng hay sai đều phải chấp nhận.
Tôi không nghĩ nhiều, thẳng đến khi tôi nhìn thấy Thẩm Minh đầu đầy máu trên trên tảng đá, tôi mới biết Thẩm Ngưng xin lỗi là có ý gì.