Ai Điên Hơn Ai

Chương 13



Chương 13:

Tổng giám đốc Tân Nhảy, Hứa Dật Minh, trong kiếp trước luôn là người mà Kiều Hằng Vũ muốn hợp tác.

Đáng tiếc là ông ta không xem trọng Kiều gia, mãi không chịu trả lời.

Kiều Hằng Vũ thậm chí đã thử gửi tôi qua đó, nhưng đáng tiếc là ông ta là một người đàn ông yêu vợ, nên chẳng động vào tôi dù chỉ là một ngón tay.

Còn ở kiếp này…

Sau một loạt hành động của tôi và Kiều Yến, vị trí của anh ấy trong công ty tăng vọt.

Trên các phương tiện truyền thông thường xuyên đưa tin, sự đánh giá về người thứ hai nhà Kiều đã từ “có vấn đề về tâm lý” chuyển thành “ẩn mình sâu sắc”.

Nhiều người trong ngành bắt đầu nhìn nhận anh với con mắt khác, thậm chí còn đề nghị gặp mặt riêng.

Vì những năm qua, Kiều Thị được quản lý rất chặt chẽ.
Nhiều người muốn chia sẻ một phần lợi ích nhưng không tìm được cơ hội.

Trong mắt họ, Kiều Yến là một tân binh triển vọng, cũng là một “quả hồng mềm” dễ dàng bị nắm bắt.

Hợp tác với anh thật sự là một lựa chọn tuyệt vời.

Chỉ trong chốc lát, Kiều Yến từ một người bị mọi người khinh thường, đã trở thành một đối tượng hợp tác hot hòn họt.

Trong khi đó, Kiều Hằng Vũ, vốn được mọi người chiều chuộng, giờ đây lại trở thành người không ai hỏi đến.

Dù sao thì trong bữa tiệc sinh nhật trước đó, tôi đã chọn em trai của hắn trước sự chứng kiến của nhiều người.

Cho dù hắn có cố gắng giữ hình tượng đến đâu, cũng sẽ có người nghi ngờ khả năng của hắn.

Kiều Hằng Vũ khi nghe tin tức thì tức giận, nhưng không biết phải làm gì.

Khi nhận được điện thoại biết Hứa Dật Minh đồng ý gặp mặt, tôi và Kiều Yến lập tức chuẩn bị đi.

Không ngờ đi xuống tầng dưới lại tình cờ chạm mặt Kiều Hằng Vũ.

Ánh mắt hắn tối tăm, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Đến khi vừa nhìn thấy tôi và Kiều Yến, suýt nữa hắn không kịp thu lại ác ý.

Nhưng nhanh chóng, hắn đã phản ứng lại, mỉm cười chào hỏi tôi và Kiều Yến.

“Kiều Yến, dạo này em làm khá tốt đấy.”

“Có vẻ như Tiểu Ý thực sự là phúc tinh của em.”

Kiều Yến thần sắc bình thản, chỉ nâng mí mắt lên:

“Vịt Trắng Lội Cỏ.”

“Có chuyện gì?”

Kiều Hằng Vũ trên mặt không còn nụ cười, nói không có chuyện gì.
“À, nghe nói hai người cũng chuẩn bị đi gặp tổng giám đốc Hứa của Tân Nhảy?”

“Thật sự mà nói, hợp tác ở đó rất khó nắm bắt, và Hứa Dật Minh cũng không phải dạng vừa đâu.”

“Chẳng lẽ hai người định dùng cái gì để thuyết phục ông ta?”

Kiều Yến bình thản đáp lại một câu, nói rằng Đông Thành không phải có một mảnh đất đang đấu giá sao.

Kiều Hằng Vũ nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó nhíu mày.

Hắn nói mảnh đất đó không có bất kỳ triển vọng nào.

“Kiều Yến, mua đất là chuyện lớn, đừng có tùy tiện.

“Vì nếu có chuyện gì xảy ra thì bên bố sẽ…”

“Không có triển vọng thì tôi sẽ khiến nó trở nên có triển vọng.”

Kiều Yến cắt ngang Kiều Hằng Vũ, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn hắn nói:

“Anh không làm được, nhưng chưa chắc gì tôi không thể làm được.”

Nói xong, anh lập tức rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng tỏa ra khí thế của anh, không khỏi nhếch mép cười.

Quả không hổ là người đàn ông của tôi.

Đi theo Kiều Yến đến cửa, tôi quay đầu nhìn lại Kiều Hằng Vũ.

Hắn đang đứng cách đó không xa, biểu cảm trên mặt không có cảm xúc, ánh mắt u ám.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.