Trong ca thi thứ hai, trái tim tôi như đóng băng một nửa. Nửa còn lại cũng lạnh ngắt khi đột nhiên có tiếng vù vù từ phía sau truyền tới.
Một tờ giấy bất ngờ bị ném lên bàn tôi.
Mới lật nửa chặng đường, tôi đã thấy chi chít đáp án bên trên.
Cô giáo đi giày cao gót lộp cộp tới giật phắt tờ giấy ra khỏi tay tôi.
“Ngô Ưu Ưu, không lo học hành, học gì không học, lại học thói gian lận.”
“Không cần thi nữa, bài này 0 điểm.”
Tôi bị cô giáo xách cổ đuổi ra khỏi phòng thi, không có cơ hội giải thích. Quay đầu nhìn lại, từ góc độ của tờ giấy được ném tới, tôi chỉ có thể nghĩ đến một người… Đường Dục Dương, đúng, là anh ta.
Vậy mà lúc này, ánh mắt anh ta nhìn tôi bị lôi ra khỏi phòng thi cứ như vô tội lắm ý.
Tôi nghi ngờ rằng anh ta không hề muốn giúp tôi, mà thực chất là đang rắp tâm hại tôi.
Tôi ngồi ôm gối trên cầu thang trường, tủi thân hít hít mũi. Không phải tôi không muốn đi, mà là vẫn chưa đến giờ tan học.
Nhìn lên bầu trời và những chú chim đang bay lượn, tôi ước gì mình cũng được tự do như chúng. Chưa kịp tưởng tượng xong, bên cạnh bỗng có thêm một người.
Đường Dục Dương thực sự rất đẹp trai. Nhưng tôi vẫn nhặt cặp sách lên và đánh anh.
“Sao anh lại hại tôi?”
“Tôi gây thù chuốc oán với anh à?”
Anh đứng yên cho tôi đánh, vì vậy tôi cố sức đánh thêm vài cái, nhưng anh không tránh, ngược lại tôi bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
“Xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh gian lận nên không chú ý đến thời gian.”
“Anh muốn giúp em nhưng không ngờ lại bị giáo viên phát hiện.”
Giọng anh lạnh lùng nhưng lúc nói với tôi lại rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
Có lẽ anh thực sự muốn giúp tôi chép bài.
Tôi chỉ có thể nghĩ. “Có quỷ mới tin anh.”
“Tôi chép sai câu hỏi trắc nghiệm môn Toán, nên môn này sẽ bị 0 điểm. Xếp hạng của tôi lại tụt lần nữa hu hu hu…”
Nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được nữa, mặt vùi vào đầu gối.
“Sao em lại khóc?”
Anh bị tôi làm giật mình, ngồi xổm xuống bên cạnh, vụng về dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi.
“Không sao đâu, anh tụt hạng cùng em nhé?”
Tin lời đàn ông, heo nái cũng biết leo cây.
Việc xếp lớp cho năm sau sẽ dựa vào kết quả kỳ thi cuối kỳ của năm ngoái. Vì bị điểm 0 ở một môn, tôi bị xếp vào lớp 16, lớp có thành tích kém nhất.
Nhìn vào danh sách lớp, tôi cảm thấy khó hiểu.
Tại sao Đường Dục Dương lại cùng lớp với tôi? Không phải anh ấy nên vào lớp 1 sao?
Cậu bạn tốt của tôi học kỳ trước là Văn Xương vẫn học cùng lớp với tôi, thấy tôi đến liền vẫy tay chào.
“Để tớ kể cho cậu nghe. Đường Dục Dương chỉ nộp một đề môn toán, còn lại năm môn anh ta để trống.”
“Anh ta đúng là điên rồi?”
Tôi đặt cặp sách xuống ghế và nằm sấp lên bàn để tám chuyện với cậu ta.
“Nhưng tôi vẫn ghét anh ta.”
“Ghét? Cậu biết anh ta?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng cậu có biết trước khi đến trường chúng ta, anh ta là một tên lưu manh ở trường trung học Nhất Trung không? Loại chuyên đánh nhau đến mức phải gọi cảnh sát tới.”
Văn Xương thì thầm bí mật vào tai tôi.
Tôi đá vào chiếc ghế của cậu ta.
“Cậu đang nói gì vậy? Anh ấy học giỏi như vậy, sao có thể là tên đầu gấu được?”
“Hứ, cậu không tin thì thôi.”
Cậu ta lắc đầu rồi quay người lại.
Ban 16 là lớp hỗn loạn nhất trong trường cấp hai trực thuộc của chúng tôi, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có.
Ví dụ như đại ca của trường, Lâm Thiên Bá.
Thật sự không phải tôi đặt cho hắn biệt danh, kẻ đầu gấu của trường này tên thật là Lâm Thiên Bá.
Không ai dám gây sự với Lâm Thiên Bá, nên ngày nào hắn cũng dẫn theo hai tiểu đệ của mình đi diễu võ giương oai.
Hiện tại cả lớp đều là người mới, mọi người chọn chỗ ngồi ngẫu nhiên.
Tôi có một linh cảm rất xấu…
Khi đại ca của trường chậm rãi bước vào lớp, chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh tôi là trống.
Đúng như dự đoán, tên đại ca này cũng nhắm đến chỗ bên cạnh tôi.
“Cút vào trong đi!”
Tôi bị hắn quát, liền ôm túi sách nép vào một góc.
Ngay cả Văn Xương, đang quay lại nói chuyện với tôi, cũng rụt cổ quay đầu về..
“Này, con gái con đứa, định ngồi hết phần người khác à?”
Giọng của hắn rất lớn, khiến không ít bạn học quay lại nhìn tôi. Nhưng rõ ràng là tôi đã bị chen lấn sát vào tường rồi.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc tìm chỗ ngồi khác thì có ai đó gõ nhẹ vào bàn trước mặt tên đại ca này.
Tôi chưa bao giờ thấy Đường Dục Dương tỏa sáng đến vậy.
Giống như một vị thần giáng trần.
Anh đứng đó, trên vai đeo chiếc ba lô, đôi mắt cụp xuống, giọng điệu bình thản, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Bá.
“Cậu đổi chỗ khác đi.”
“Tôi muốn ngồi ở đây.”
Tốt lắm, trong trường cấp hai trực thuộc thật sự có người dám nói chuyện như vậy với Lâm Thiên Bá như vậy.
Mấu chốt là, tên đại ca của trường bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy.
Cúi đầu khom lưng.
“Này, đây không phải là anh Đường sao? Em không biết anh muốn ngồi ở đây. Anh ngồi đây thì em không dám ngồi. Để em lau giúp anh… ”
Tôi choáng váng trong giây lát. Đường Dục Dương ngồi cạnh tôi, còn tôi vẫn ôm cặp rúc trong góc. Anh nhìn thấy tôi như vậy, lông mày hơi nhướn lên.
“Em làm gì vậy?”
“Bây giờ còn sợ sao?”
Người ta nói nghèo khó không thể lay chuyển, quyền lực không thể bẻ cong. Tôi cố lấy lại chút cốt khí và ngồi thẳng dậy. Khi nói chuyện với anh lần nữa, tôi vô thức run rẩy khiến anh bật cười.
“Sao vậy? Anh cũng không ăn thịt em, em sợ cái gì?”
Những đốt ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên chiếc bàn trước mặt tôi.
“Xem cùng sách Ngữ Văn đi, anh quên mang rồi.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa cuốn sách đang đặt dưới khuỷu tay về phía anh.
Tuy tôi học không giỏi nhưng dụng cụ học tập đều được bảo quản rất tốt. Sách ngữ văn được tôi bọc bìa cẩn thận, và thật ra trước giờ tôi chưa bao giờ cho bất kỳ nam sinh nào đụng vào.
Nhất là đây là cuốn sách mới.
Nhưng tay anh có khớp xương rõ ràng, khi anh vuốt ve mép sách, nhìn rất đẹp mắt. Một tay anh chống cằm, đôi mắt đào hoa khi cười lên đẹp đến mức khiến người khác ghen tị, nụ cười ấm áp như gió xuân.
Đẹp quá.
Giống như một người bước ra từ bức tranh vậy.
“Được rồi, đã có kết quả bình chọn, chúng ta hãy tập luyện và chuẩn bị trong vài ngày nữa. Tuy nhiên, hiện tại các bạn học trong lớp đã không còn quan tâm điều này nữa…”
Sau khi chủ nhiệm nhắc nhở chúng tôi như thường ngày, lớp học kết thúc.
Ngay khi giáo viên vừa đi, lớp học đã bùng nổ. Bởi vì ủy viên ban nghệ thuật Tố Tần đang nằm sấp trên bàn khóc. Một đám nữ sinh vây quanh an ủi cô ấy, người một câu, ta một câu, âm thanh cũng không nhỏ.
Thật ra, tôi cũng không thân thiết với Tố Tần lắm, và tôi cũng không biết khiêu vũ, ngay từ đầu đã không muốn tham gia tiết mục này.
Nhưng bây giờ, dường như mọi chỉ trích đều hướng vào tôi.
“Cái gì, Ngô Ưu Ưu, cũng chỉ được cái mặt nhìn được…”
“Đám nam sinh kia vậy mà đều bầu cho cô ta.”
“Cậu nói, liệu cô ta có bí mật nhờ đám nam sinh kia bỏ phiếu cho mình không?”
“Tôi nghĩ rất có thể, nếu không thì ai sẽ bỏ phiếu cho cô ta?”
“Vô lý! Cô ta không phải chỉ có khuôn mặt đẹp một chút sao? Còn nghĩ mình có thể nhảy được…”