Mọi người đều bận rộn với công việc của mình, đến khi các bạn khác quay lại lớp mới giúp tôi dọn dẹp chỗ ngồi.
Ngày hôm sau, tôi bị cô giáo dạy Hóa gọi lên văn phòng. Cô ấy khoảng 40 tuổi, là một người phụ nữ nghiêm khắc, đặc biệt chú trọng đến dụng cụ học tập và những thứ tương tự. Cô ấy quản lý rất nghiêm.
“Chuyện gì đã xảy ra với bài tập về nhà của em vậy?” Cô nhấp một ngụm trà, nhìn tôi qua cặp kính mỏng.
“Dạ, hôm qua em bị người tạt nước.” Tôi thành thật trả lời.
“Hả? Tạt nước? Ai làm?”
“Em không biết.”
“Không biết? Em không biết bỏ bài tập vào cặp sách à? Thành tích của em vốn đã không tốt, em tự nhìn lại thái độ học tập của mình đi!” Cô cầm chiếc bút đỏ gõ mạnh xuống bàn, giọng nói nghiêm nghị.
“Lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác, em không tự kiểm điểm xem mình có vấn đề gì sao? Tại sao họ không tạt nước vào người khác mà chỉ tạt vào em? Thật đúng là một con sâu làm rầu nồi canh… Về nhà mua một cuốn bài tập mới, làm lại từ đầu!”
Nói xong, cô giáo ném cuốn sách vào tôi. Tôi không kịp chuẩn bị, đành phải cúi xuống nhặt lên.
Khi bước ra khỏi cửa văn phòng, tôi tình cờ gặp một người con trai đang ôm sách bài tập đến nộp. Anh ấy có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã ngắt lời anh.
Người này là Trương Phàm Vũ, người mà Đường Dục Dương từng nhắc đến. Trương Phàm Vũ đã tỏ tình với tôi khi chúng tôi còn học lớp mười một. Thái độ không tốt của tôi đối với anh thực ra là do cô giáo dạy Hóa, mẹ của anh, vừa mắng tôi.
Cô ấy luôn nhắm vào tôi vì cho rằng tôi đã ảnh hưởng xấu đến con trai cô. Trương Phàm Vũ từng là một học sinh giỏi, nhưng từ khi theo đuổi tôi, anh trở nên phản nghịch. Lúc đó, tôi thậm chí còn không hiểu tại sao anh lại theo đuổi tôi.
Tôi bực mình vì cô giáo yêu cầu mua một cuốn vở mới và làm lại tất cả bài tập trước đó, điều này thật lãng phí thời gian. Việc chép lại bài tập cũ không có nhiều ý nghĩa, nhất là khi tôi còn phải ôn lại các môn khác. Nhưng cô là giáo viên, tôi không có cách nào phản đối.
Tiết học tiếp theo là môn Hóa, và bài thi trước đó sẽ được phát. Tôi thiếu một điểm và bị trượt kỳ thi. Lớp học rất yên tĩnh, ngay cả những nam sinh nghịch ngợm nhất cũng không dám gây ồn ào. Chiếc quạt điện ì ạch quay, tiếng phấn trên bảng đen trở thành âm thanh duy nhất.
Bỗng cô gọi tên tôi: “Ngô Ưu Ưu, em lên đây, đem đáp án em làm trên bài thi chép lên bảng.”
Cả lớp hơn bốn mươi đôi mắt đều đổ dồn vào tôi. Tôi cầm đề thi lên, cô giáo dạy Hóa đứng một bên khoanh tay nhìn. Khi tôi viết được vài câu, cô chặn tay tôi lại và xóa đi những gì tôi vừa viết.
“Em đổi đáp án? Trên bài thi viết thế nào, em chép y như vậy lên bảng.”
Tôi buộc phải chép lại đáp án sai trên bài thi lên bảng. Sau khi chép xong, cô vỗ tay ngay bên cạnh tôi.
“Bạn học Ngô Ưu Ưu của chúng ta thật giỏi. Em ấy đã cung cấp cho chúng ta những lỗi sai thật hoàn hảo. Mỗi bước làm sai của em đều rất kinh điển. Nào các bạn, hãy xem em ấy trả lời thế nào mà… không có câu nào đúng.”
Tôi đứng trên bục giảng, không biết có nên xuống hay không. Đầu óc tôi trống rỗng, như bị ai đó lột trần, phơi bày mọi lỗi lầm và yếu điểm trước cả lớp.
Mồ hôi lạnh túa ra, như có gì đó kéo mạnh. Đến một lúc nào đó, sợi dây trong tim tôi đứt lìa. Tôi cầm bông lau và xóa hết những gì vừa viết trên bảng, va vào tay cô giáo đang khoanh tròn từng lỗi sai của tôi.
Tôi sắp bị bức điên rồi. Tôi đã có rất nhiều bài tập về nhà, nhưng thứ hạng thi cử thỉnh thoảng lại khiến tôi chán nản. Cô phạt tôi chép lại hết lỗi sai lên bảng, rồi lại chỉ trích tôi trước mặt mọi người. Tôi không hiểu tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy. Tôi đã cố gắng học môn Hóa, cả lớp không phải chỉ có mình tôi làm sai, nhưng tại sao cô lại biến tôi thành trò cười?
“Tại sao chỉ mình tôi?”
“Em phát điên cái gì, Ngô Ưu Ưu?! Đây là cách em đối xử với giáo viên của mình sao?! Em cút ra ngoài cho tôi! Kể từ bây giờ, em không cần học tiết của tôi nữa!”
Tiếng hét của cô vang vọng khắp cả tầng. Tôi bị đuổi ra khỏi lớp, tựa lưng vào tường ngoài hành lang, dần dần ngồi bệt xuống, ôm đầu.
Đường Dục Dương từng nói tôi là một đứa hay khóc nhè. Gặp chuyện như vậy, tôi không biết phải làm sao, chỉ biết khóc và tìm người giúp đỡ. Nhưng người từng giúp tôi lau nước mắt đã không còn ở đây nữa. Dù biết không nên, nhưng tôi vẫn thấy nhớ anh, đặc biệt là những lúc như thế này.
Tôi không biết anh đang ở Hàng Châu hay Los Angeles, tham gia một cuộc thi nào đó. Nhớ tới ánh sáng trong đôi mắt anh. Không biết từ khi nào, anh đã trở thành ánh sáng duy nhất của tôi. Nhưng Đường Dục Dương sẽ không trở về.
Sau sự việc đó, tôi bị giáo viên dạy Hóa đuổi hẳn ra khỏi lớp. Chủ nhiệm lớp khuyên tôi nên năn nỉ cô ấy, nhưng tôi bướng bỉnh, không chịu. Vì thế, mỗi khi đến tiết Hóa, tôi phải đứng ngoài hành lang. Cũng may thời tiết đã mát mẻ hơn, tôi có thể ghi chép trong cuốn sổ của mình.
Giáo viên dạy Hóa từ đó không còn sửa bài tập của tôi, cũng không cho tôi làm bài kiểm tra trên lớp. Trong kỳ thi hàng tháng của trường, điểm Hóa của tôi tụt hẳn xuống. Cô lại đặc biệt lôi tôi ra trách mắng.
Trường tôi có truyền thống chạy bộ vào mùa thu đông. Hôm đó, dì tôi đến xin phép cho tôi nghỉ, nhưng trong lớp vẫn có một số bạn nữ phải đi làm lại bài thi nghe viết tiếng Anh. Tôi nằm sấp trên bàn, bụng đau do kỳ kinh nguyệt, không còn sức làm bất cứ việc gì. Bên ngoài, tiếng “Khúc ca hành quân” vang lên ồn ào, khiến tôi càng thêm khó chịu.
Lúc này, có một người bước vào lớp học.