Anh Trai Khác Họ

Chương 1



Chương 1:

Khi nhận được điện thoại từ luật sư, tôi đang ở văn phòng nghe quản lý báo cáo.

Lo liệu xong tang lễ của bố và mẹ kế, tôi mới bắt tay vào xử lý công việc của công ty.

Bố tôi tuy rằng mờ mắt vì tình yêu, đến tuổi trung niên vẫn còn kết hôn với mối tình đầu, nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ.

Trước khi nhận cuộc điện thoại từ luật sư, tôi đã nghĩ như vậy.

Bố và mẹ tôi kết hôn vì mục đích kinh doanh, hai người vốn không có tình cảm.

Họ ly hôn sau 10 năm kết hôn.

Sau đó mẹ tôi gặp được chân ái, một người đàn ông mang quốc tịch Pháp, hiện đang định cư ở nước ngoài, có với nhau một cô con gái.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, mối quan hệ giữa tôi với họ không sâu sắc lắm, là chuyện rất bình thường.

Cho nên, khi luật sư nói cho tôi biết, trong di chúc mà bố đã chuẩn bị trước đó có thêm điều kiện đi kèm, tôi thật sự rất muốn dựng đầu ông ta dậy để hỏi rằng.

Não ông chỉ biết mỗi yêu đương thôi à!

Tài sản thừa kế của bố quả thật đều được để lại toàn bộ cho tôi, nhưng có một điều kiện.

Để thừa kế toàn bộ tài sản của ông, tôi phải chăm sóc đứa con riêng của mẹ kế cho đến khi cậu ta tốt nghiệp đại học.

Đứa con riêng của mẹ kế, tôi chỉ gặp qua ở tang lễ, là một chàng trai trông khá lạc quan, đang học cấp ba.

Nhưng không thể không nói, cậu ta trông khá giống mẹ, khó trách bố tôi yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Đáng tiếc mặc dù biết rõ cậu ta đã mất hết người thân trên đời này, tôi cũng không có ý định quan tâm đến cậu ta. Việc làm mẹ rất phiền toái, đương nhiên, có làm cha cũng vậy.

“Cho nên…” Tôi không cảm xúc nhìn về phía luật sư. “Ý của bố tôi là, cho đến khi thằng nhóc đó tốt nghiệp đại học, tôi chỉ được thừa kế một nửa tài sản?”

Giọng của luật sư rất bình tĩnh: “Đúng vậy.”

Tôi không có cách nào để tranh luận với người đã chế.t, chung quy thì, không phải tất cả các bậc cha mẹ nào trên thế giới cũng đều bình thường.

Chấp nhận bố mẹ không yêu mình, cũng là một bài học trong quá trình trưởng thành của tôi.

Bố hy vọng tôi sẽ trở thành một người thừa kế, mẹ sinh tôi ra chỉ để làm tròn trách nhiệm, chỉ khi tôi ra đời, họ mới thật sự nhẹ nhõm.

Nhưng bố vẫn luôn khiến tôi mở mang thêm nhận thức, ông đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho đứa con trai của người khác.

Luật sư đưa tôi xem thông tin về đứa em trai không có quan hệ huyết thống kia, tôi mở ra thuận miệng hỏi:

“Cậu ta tên là Ninh Trạch Châu phải không? Học lực như thế nào?”

Có lẽ là đã quá quen với một số quy tắc trong cái vòng luẩn quẩn này, hơn nữa cũng không thể tranh luận với người đã chế.t, hiện tại tôi chỉ nghĩ đến việc giải quyết vấn đề mà thôi.

Luật sư còn chưa trả lời, tôi đã lật sang trang tiếp theo về thành tích học tập của Ninh Trạch Châu.

Ở cột điểm số, tôi chỉ có một từ để diễn tả: Tệ.

Trong suốt sự nghiệp học tập của mình, từ tiểu học đến sau đại học, giữa chừng đã trải qua việc nhảy lớp và được cử đi học, khó mà tưởng tượng có một ngày tôi sẽ phải nuôi dạy một học sinh có điểm số thảm hại như vậy.

Nói thẳng ra, con bò còn thông minh hơn cậu ta.

Bố tôi trước khi qua đời để lại cho tôi một bài toán quá khó.

Luật sư nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, cẩn thận nói:

“Tổng giám đốc Dụ, còn một việc nữa, hôm nay Ninh Trạch Châu xảy ra xung đột trong trường, trường học đã gọi phụ huynh, nếu anh có thời gian, không bằng cứ ghé qua một chuyến…”

Tôi nghe xong cười khẩy.

Tôi nói rồi tại sao vị luật sư này lại lựa đúng hôm nay mà đến tìm tôi, hóa ra là đã đến lúc không thể không tìm đến.

“Tôi biết rồi.”

Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn không có ý định đích thân đi.

Nuôi dạy một người mấy năm đối với tôi rất đơn giản, chỉ cần có tiền, để người khác làm thay là được.

Tôi nhanh chóng cho người đến trường của đứa em trai dốt tệ này.

Chỉ là phản hồi nhận được không mấy lạc quan.

Người tôi sắp xếp trả lời rằng anh ta không chỉ không gặp được đứa em trai đó của tôi, mà còn phải nghe cô giáo chủ nhiệm của cậu ta phê bình.

Một học sinh thành tích kém, thậm chí không có ý chí học tập, trốn học, gây rắc rối, có thể đậu đại học hay không lại là một vấn đề không nhỏ, hiện giờ việc tốt nghiệp đại học đối với cậu ta, là quá xa xôi.

Tôi cảm thấy đau đầu.

Chuyện tồi tệ nhất là trong vài ngày tiếp theo, người tôi sắp xếp lại gọi cho tôi, nói rằng cái cậu họ Ninh kia không chỉ không quan tâm đến anh ta, mà còn bảo anh ta nhắn lại cho tôi rằng.

Đừng xen vào chuyện của người khác.

Tôi giận đến mức bật cười.

Làm như tôi muốn quan tâm cậu lắm đấy.

Nếu không phải vì di chúc của bố, tôi đã sớm đá cậu ta ra khỏi đầu rồi.

Ninh Trạch Châu đã là học sinh lớp 12 rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thậm chí không biết cậu có thể đậu vào trường cao đẳng hay không nữa.

Tôi đương nhiên không rảnh để quan tâm đến tương lai của cậu ta, nhưng tôi lại cực kỳ quan tâm đến đống tài sản mà ông già để lại.

Sau khi người tôi cử đi không thể làm gì được Ninh Trạch Châu, tôi đành phải gọi cho cậu.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, phía bên kia truyền đến giọng nói của một cậu trai trẻ: “Alo?”

Tôi im lặng một lúc, mới mở miệng: “ Tôi là Dụ Thịnh.”

Lời tự giới thiệu của tôi dù có hơi ngắn gọn, nhưng người đối diện rõ ràng đã biết tôi là ai, sau một lúc lâu cười nhạo một tiếng: “Là anh à, có chuyện gì không?”

Phía bên kia có tiếng nói ồn ào và tiếng chơi game, hình như đang ở trong quán net.

Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh: “Trợ lý của tôi chắc là đã liên lạc với cậu rồi. Theo di chúc của bố tôi, trước khi cậu có thể tự lập tôi sẽ cung cấp những gì cần thiết cho cậu. Còn nữa, trong quãng thời gian còn lại trước khi cậu lên đại học tôi sẽ thuê gia sư cho cậu, hỗ trợ cậu một khoản tiền nhất định.”

Tất nhiên tôi sẽ không nói cho cậu ta biết, sự chăm sóc này liên quan chặt chẽ đến khối tài sản khổng lồ mà tôi sẽ thừa kế.

Sau khi nói xong, tôi đợi câu trả lời.

Chỉ sau hai giây, tôi nghe thấy tiếng cười khẩy từ phía bên kia: “Bởi vì di chúc của bố anh sao? Nên nói là anh hiếu thảo hay là tốt bụng đây, tổng giám đốc Dụ?”

Giọng điệu của cậu ta không che giấu sự mỉa mai.

“Tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi không cần gia sư cũng như sự giúp đỡ về mặt tài chính, anh và trợ lý của anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, điện thoại bị cúp máy.

Nghe tiếng “tút tút” vang vọng bên tai, tôi nhíu mày.

Thằng nhóc họ Ninh này thật sự là không biết điều mà.

Nhưng tôi không có ý định dừng lại ở đó.

Bố quả thật đã để lại cho tôi một bài toán khó, chẳng qua là tôi không tin chỉ là một thằng nhóc còn đang học cấp ba, tôi lại không thể kiểm soát được.

Gần đây công việc trong công ty rất nhiều, như người ta thường nói “quan mới nhậm chức thường đốt ba đốt lửa”, tôi phải giữ vững vị trí của mình, tất nhiên là phải để bọn họ biết rõ bản lĩnh của tôi.

Sau cuộc điện thoại đó, tôi phải mất một tuần mới có thời gian gặp Ninh Trạch Châu.

Những ngày gần đây tôi luôn để người khác quan sát Ninh Trạch Châu, không có gì bất ngờ xảy ra, bỏ qua thân phận học sinh cấp ba, cậu ta thực sự là một tên vô học vô phép mà.

Là loại người tôi sẽ không bao giờ giao tiếp trong quãng thời gian học cấp ba.

Hôm nay là một ngày mưa phùn nhẹ, trong giờ làm việc, tôi đến quán net tìm người.

Thằng nhóc Ninh Trạch Châu này cực kỳ mê game.

Không học bài mà chỉ muốn chơi game.

Đương nhiên, thông tin mà tôi nhận được chính là cậu ta khá nổi tiếng trong lĩnh vực này.

Ngoài kia tiếng mưa càng ngày càng to, tôi xuống khỏi xe, cầm chiếc ô đen tuyền. Mưa rơi trên mặt đất, bắn lên đôi giày da và quần tây đen của tôi. Tôi xuyên qua màn mưa nhìn vào quán net kia.

Nhiều nhóm người tụm năm tụm bảy đi ra đi vào.

Tôi đứng im một lúc, vừa vặn nhìn thấy một hình bóng cao to gầy đi ra từ bên trong.

Cậu ta cầm chiếc ba lô đen bằng một tay, như không để ý đến cơn mưa đang ngày càng to dần, khuôn mặt mang nét mệt mỏi sau một đêm thức trắng, liền đi vào màn mưa.

Tôi từ từ tiến lại gần.

Khuôn mặt của Ninh Trạch Châu tôi vẫn nhận ra, cậu ta khá ưa nhìn, trong đám đông có thể coi như hạc trong bầy gà.

Nhưng nhìn cách cậu ta đi, tôi không thể không nhíu mày, dáng đi cực kỳ chệnh choạng.

“Ninh Trạch Châu.” Tôi gọi cậu ta một tiếng.

Cậu ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Sau đó ánh mắt của chúng tôi va vào nhau.

Từ ánh mắt của cậu ta, tôi có thể chắc chắn, cậu ta cũng nhận ra tôi.

Ánh mắt của cậu ta bỗng chốc trở nên châm chọc. “Tổng giám đốc Dụ, đến đây có việc gì?”

Tóc cậu ta bị ướt mưa, lúc này hơi hướng lên một chút, lộ ra vầng trán mịn màng, ngũ quan trên khuôn mặt trở nên rõ ràng, ít nhiều mang theo tính công kích.

Tôi không phải là người tinh tế, mở miệng ra liền nói thẳng: “Những việc tôi đã đề cập trước đó, hy vọng cậu sẽ xem xét lại.”

Cậu ta tỏ ra không hài lòng, nhưng ngoài miệng vẫn mang vẻ châm biếm:

“ Tôi đã nói rồi, không xem xét gì hết. Sao? Phong cách của những người có tiền như các anh là ép buộc người khác à?”

“Xin lỗi vì đã nói thẳng.” Giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh như trước. “Có lẽ cậu chưa từng thấy qua cách những kẻ có tiền ép buộc người khác thật sự. Chắc chắn sẽ không có kiên nhẫn như tôi mà ở đây lãng phí thời gian với cậu.”

Tôi thừa nhận giọng điệu của tôi hơi kiêu ngạo, nhưng thằng nhóc này quả thật cần được dạy dỗ.

Bất kỳ ai cũng có thể hiểu được, việc chấp nhận sự giúp đỡ của tôi bây giờ, đối với cậu ta là lựa chọn tốt nhất.

Tôi không quan tâm cậu ta nghĩ gì về lòng tự trọng không đáng kể đó, tôi chỉ biết rằng thực tế đây là một cơ hội hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Tôi nhận được tài sản của mình, cậu có một tương lai tốt đẹp.

Mặc dù thành tích của cậu ta tệ đến mức không thể cứu vãn, tôi cũng không ngần ngại chi tiền để cho cậu ta đi du học.

Ninh Trạch Châu nghe xong lời tôi nói rồi chế nhạo:

“Sao? Muốn ép buộc tôi nhận tiền à? Dù sao bố anh cũng chế.t rồi, anh cứ phải làm theo di chúc để làm gì? Ông ta không chỉ thích giúp người khác nuôi con trai, mà còn thích để con trai của mình nuôi con trai của người khác à?”

“Anh cũng nguyện ý làm kẻ ngốc luôn à, Dụ Thịnh?”

Cậu ta hóa ra biết tôi tên là gì.

Tôi thường rất hay cáu kỉnh, nhưng khi ở ngoài đường đều biết cách giả vờ.

Chỉ là thằng nhóc này nói những lời thật khó nghe.

Tôi bước về phía trước vài bước, lại gần Ninh Trạch Châu, khuôn mặt cậu ta bị ướt bởi nước mưa, cứng đầu trừng mắt nhìn tôi.

Tôi ném chiếc ô sang một bên, mưa cũng tự nhiên rơi trên người tôi.

Tôi hành động rất nhanh, vươn tay đẩy thẳng cậu ta vào bức tường phía sau.

Thực ra tôi chỉ muốn bổ đầu cậu ta ra để xem trong đó rốt cuộc đang não người hay não heo.

Ninh Trạch Châu rõ ràng không phải là người ngoan ngoãn, tôi đè vai cậu ta lại, tay kia đặt trên cổ cậu ta.

Sau này nhớ lại, tôi cũng không biết tại sao lúc đó lại nắm cổ cậu ta, có lẽ vì cổ Ninh Trạch Châu trông thon dài trắng trẻo, dễ nắm.

“Ninh Trạch Châu, đều đã trưởng thành rồi, đừng như con nhím cứ thích xù lông. Chuyện gia đình của cậu thì liên quan gì đến tôi? Cậu có tức giận cũng không nên đổ lỗi cho tôi, chấp nhận sự giúp đỡ của tôi sẽ có ích cho cậu mà cũng không hại đến ai.”

“Mặt khác, dựa theo vai vế mà nói, cậu nên gọi tôi một tiếng anh trai mới đúng.”

Cậu ta ngước lên nhìn tôi, tôi cảm thấy yết hầu dưới lòng bàn tay như trượt xuống, vẻ cứng đầu trong đôi mắt cậu ta vẫn rất rõ ràng, khuôn mặt chúng tôi đang rất gần nhau.

Tôi nghe thấy cậu ta cười khẩy: “Anh mà tính là anh trai của tôi à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.