Ban đầu tôi nghĩ Dụ Thịnh bị điên, anh có tiền có thế, lại muốn xen vào chuyện của con mẹ kế là tôi đây.
Tôi có đỗ đại học hay không không liên quan gì đến anh, tôi cực ghét những người như anh.
Hệt như cách tôi ghét bố mẹ của mình vậy, bố tôi là một kẻ cặn bã, mẹ tôi như đóa hoa mảnh mai, bà rất xinh đẹp, cũng dịu dàng, nhưng không nên mang theo tôi, mang theo tôi mà muốn tìm một người đàn ông tốt là một điều cực kỳ khó khăn.
Bà không nên sinh ra một đứa con là tôi với người chồng cũ của mình.
Nhưng bà đúng là đã tìm được một người đàn ông giàu có.
Số phận của bà vẫn luôn không tốt, bà không được hưởng hạnh phúc đã gặp tai nạn cùng người đàn ông đó.
Dụ Thịnh thật sự rất đáng ghét, nhưng anh là người duy nhất đứng ra bênh vực tôi, nguyện ý tin tưởng tôi.
Việc học thật sự rất khó, tôi cũng không phải là người học giỏi.
Tôi cố gắng nghe gia sư giảng bài, nghe giảng ở trên trường, cảm thấy đau đầu vô cùng.
Nhưng sau này khi vượt qua lại thấy không khó như bản thân vẫn nghĩ.
Cho đến một ngày tôi nhìn thấy Dụ Thịnh đi xã giao về tháo cà vạt và phanh ngực trong phòng khách, tôi nhận ra mình cảm thấy miệng lưỡi khô khốc khi nhìn thấy khuôn mặt và xương quai xanh của anh.
Tôi không dám nhìn nữa.
Nhưng lại không thể kiềm chế được.
Tôi nhanh chóng nhận ra được vấn đề, tôi đã phải lòng anh rồi.
Một người mà tôi rất ghét.
Giới tính không có liên quan gì, nhưng tôi thật sự cảm thấy bản thân không xứng với anh.
Sau khi vào đại học, tôi gặp rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, nhưng tôi vẫn chỉ có cảm giác với Dụ Thịnh, ngay cả mộng xuân cũng là về anh.
Sau đó, Dụ Thịnh nói đang xem xét đến việc kết hôn.
Tôi hoang mang lại thất vọng.
Khi say rượu tôi thừa dịp hôn anh, trong đầu tôi chỉ có một cảm giác, môi của anh mềm quá, ngay cả khi anh tát tôi, tôi cũng cảm thấy rất thích.
Cuối cùng anh cũng chịu hẹn hò với tôi.
Tôi thực sự rất yêu Dụ Thịnh, ngay cả khi phát hiện ra sự thật về việc anh giúp đỡ tôi, trong đầu tôi vẫn chỉ có một suy nghĩ, sợ anh sẽ không cần tôi nữa.
Dụ Thịnh nói anh không có ý định chia tay với tôi.
Tôi mừng rỡ như điên.
Xuất phát điểm của Dụ Thịnh quá cao, tôi cố gắng vươn lên nhưng không thể ngang hàng với anh được, may mắn thay, anh cũng yêu tôi.