Chương 4:
Thân thể dũng mãnh của Thẩm Minh chấn động, nhìn thấy cô ta sắp bổ nhào lên người mình, vươn tay quăng cô ta qua vai, ném Văn Giai xuống sàn.
“Vợ ơi, cô ta là ai vậy, làm như mấy trăm năm qua chưa từng thấy đàn ông vậy!”
Văn Giai bị ném tới hoa mắt chóng mặt, chật vật bò dậy, tóc giả lệch trên trán.
Cơ thể Thẩm Minh run lên, liền cầm điện thoại gọi cho bảo an.
“Có quái vật vào nhà tôi, đụng một cái liền rớt sạch tóc! Mau tới đây, tôi sắp bị hù chết rồi!”
Văn Giai nhanh chóng lấy tóc giả đội lên đầu, nhưng quá sốt ruột nên kẹp mãi không được, cô ta tức giận trực tiếp ném tóc giả đi.
Tôi lập tức ôm bụng cười to.
Cô ta đến đây diễn xiếc à?
“Anh Minh, em là Giai Giai đây, Giai Giai của anh, sao anh lại có thể quên đi em? Em vì anh mà từ nước ngoài trở về, anh biết em đau lòng biết bao khi anh đã quên em đi không?!”
“Anh Minh, khi còn nhỏ chúng ta cùng nhau đóng vai gia đình, mỗi lần anh đều muốn làm chú rể!”
“Lúc sơ trung có mấy tên côn đồ ngoài trường chặn đường em, anh vì cứu em mà bị bọn họ đánh gãy tay, phải tĩnh dưỡng ba tháng!”
“Lúc học cao trung kẻ bắt nạt bắt em làm bạn gái hắn, anh trốn học đánh nhau với hắn! Những việc đó anh đều đã quên sao?”
Văn Giai vừa khóc vừa định nhào vào Thẩm Minh, Thẩm Minh nóng nảy, nhảy dựng lên liền đấm cô ta thật mạnh.
“Vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt! Cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì!” Thẩm Minh lấy khăn giấy lau tay vừa đấm Văn Giai.
Vẻ mặt Văn Giai không thể tin được, lại nhào tới Thẩm Minh.
Tôi kéo Thẩm Minh ra phía sau, giơ tay đấm thêm một đấm vào bên mặt kia của cô ta.
“Ngại quá, chị bị ám ảnh cưỡng chế!” Tôi nắm chặt nắm tay nói.
Văn Giai tức muốn hộc máu.
Tôi chỉ ra ngoài cửa, bảo an của tiểu khu đang chạy tới.
“Còn không mau cút khỏi nhà chị đây, chờ bảo an tới thì đây sẽ là tin tức lớn đó!” Tôi lại nói.
Văn Giai tức giận, nhưng vẫn sợ sự nghiệp của mình sẽ bị ảnh hưởng, chỉ có thể cắn răng nhặt túi xách lên.
“Chờ đã!” Thẩm Minh đột nhiên lên tiếng.
Nước mắt Văn Giai tràn ra mi mắt, nhìn dáng vẻ lại muốn nhào lên người Thẩm Minh.
“Anh Minh, có phải anh nhớ ra rồi không?”
Thẩm Minh duỗi tay chỉ về phía bộ tóc giả đang nằm trên mặt đất: “Mau mang cái thứ dọa người này đi!”
Văn Giai “oa” một cái trực tiếp khóc, lúc này bảo an cũng tới, cô ta hít mũi dậm chân.
“Anh Minh, em nhất định sẽ giúp anh nhớ lại quá khứ của chúng ta!”
Nói xong, Văn Giai chạy đi.
Sáu con mắt của chúng tôi nhìn Văn Giai thu lại, toàn bộ chuyển qua nhìn Thẩm Ngưng.
“Mẹ… Anh trai…” Thẩm Ngưng run bần bật.
Thẩm Minh mím môi, nắm cổ áo cô ấy kéo ra ngoài.
“Vừa rồi em đứng cùng một chỗ với nữ quỷ đáng sợ kia, trên người bẩn rồi, đi lên chùa cho hết ô uế rồi mới được về!”
Nước mắt Thẩm Ngưng không ngừng chảy ra, mím môi nhìn tôi.
“Chị dâu…”
Tôi nhếch môi cười lạnh: “Kêu bà cô cũng vô dụng!’
Nói xong tôi vô tình đóng cửa lại.
Hừ, đáng lắm, một chút cũng không vô tội!
Hành vi ngu xuẩn của Thẩm Ngưng làm chúng tôi hiếm hoi lắm mới được tụ lại bên nhau, mẹ chồng tự mình xuống bếp làm cho chúng tôi một nồi mì thịt bò.
Sau khi ăn xong tôi cùng Thẩm Minh rời đi, chúng tôi còn có việc phải làm.
“Vợ ơi, nếu người đàn bà điên đó thực sự khiến anh nhớ tới những chuyện đã qua thì phải làm sao đây?” Trên xe trở về, Thẩm Minh nói với tôi.
Tôi nhướng mày: “Anh không tin tưởng mình à?”
Thẩm Minh bĩu môi: “Anh đã nghe được những lời của mẹ.”
Đúng thật là, có thể vì một người mà làm được những việc nông nổi đó, là ai thì cũng cảm thấy vô cùng thâm tình.
Tôi nâng mặt Thẩm Minh lên, nghiêm túc nhìn anh.
“Nhớ ra không phải càng tốt hơn sao? Có thể khảo sát xem anh rốt cuộc yêu em bao nhiêu!”
Thẩm Minh tức giận quay đầu đi, giống như cún con không dễ dỗ.
Tôi nhanh chóng dỗ dành: “Ai da chị sai rồi, em trai nhỏ ngoan như vậy, làm sao chị có thể bỏ được. Chị sẽ không để em nhớ đến những quá khứ đó!”
Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng, tiến lại gần tôi, nâng cầm lên để hôn.
Tra khách sạn gần nhất trên điện thoại.
Tôi biết ngay là tên gia hỏa này không dễ dỗ chút nào.