Chương 8: Cướp chuối
Tôi hái được chuối tiêu, sắc mặt Văn Giai vừa trắng vừa xanh, chắc do cô ta không nghĩ tới thân thủ của tôi tốt như vậy.
Thẩm Ngưng nhanh chóng chạy tới: “Chị dâu, nhiều chuối tiêu như vậy chị căn bản ăn không hết…”
Tôi vội ngắt lời.
“Ăn hết hay không là chuyện của tôi. Đồ của tôi chưa bao giờ cần người khác ăn dùm!” Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Văn Giai.
Văn Giai thu hồi sự xấu hổ trên mặt cười nói: “Mọi người đều đến để tham gia chương trình, chị cũng biết, tuy rằng nói là chương trình du lịch, nhưng thực ra lại chính là dã ngoại sinh tồn, chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau mới đúng!”
“Xin lỗi nha, tôi không có loại phẩm hạnh tốt đẹp này!”
Tôi lộ ra một nụ cười ưu nhã không mất phần lịch sự, sau đó khiêng cả nải chuối tiêu rời đi.
Hay cho đức hạnh không tốt!
Tôi nghĩ rằng việc này như vậy liền qua đi, nhưng Văn Giai kéo Thẩm Ngưng đi phía sau tôi
Đi đến một chỗ không có camera, Văn Giai chặn đường tôi lại, thì ra là muốn cướp đoạt chuối tiêu của tôi!
“Thẩm Ngưng, em còn thất thần làm gì? Còn không mau lấy chuối tiêu đi!” Văn Giai kêu Thẩm Ngưng.
Thẩm Ngưng chần chờ: “Không phải vừa nãy chúng ta đã nói, chỉ là tìm chị dâu thương lượng chia một ít chuối tiêu cho chúng ta. Như thế nào lại biến thành cướp?”
Văn Giai hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô em chồng của tôi.
“Nói em ngu ngốc quả không sai, sao cô ta có thể chia phần cho chúng ta! Cô ta lợi hại như vậy, chút có thể tìm thấy đồ ăn khác, chúng ta nếu không có chuối tiêu thì tối nay phải nhịn đói!” Văn Giai nói.
Thấy Thẩm Ngưng chậm chạp không động tay, Văn Giai bắt đầu muốn động thủ.
Đồ của tôi chắc chắn sẽ không cho cô ta, tôi liền khiêng lên chạy đi.
Văn Giai tìm thời cơ nhào tới chỗ tôi, đẩy tôi về phía tảng đá lớn phía trước.
Nếu có chuyện gì, tôi giữ được mạng cũng bị hủy dung.
Trên mặt Văn Giai lộ ra nụ cười tà ác, đúng lúc này một bàn tay to đỡ được tôi, là Thẩm Minh.
Thẩm Minh kiểm tra một lượt thân thể tôi, xác định tôi không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Ngưng không ngờ Văn Giai sẽ đẩy tôi, cô ấy đứng ngơ ngác, không dám cử động.
Biến cố bất ngờ, nhất thời khiến Văn Giai sửng sốt.
“Anh Minh, sự việc không phải như anh đã thấy đâu, em chỉ là muốn kéo chị ấy lại!” Văn Giai nhanh chóng nói.
Thẩm Minh bước đến liền đẩy cô ta ngã vào vũng bùn.
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy!” Thẩm Minh tức giận nói.
Văn Giai miệng đầy bùn, trực tiếp khóc thành tiếng.
“Thẩm Minh, anh là đàn ông, sao lại có thể khi dễ một cô gái tay trói gà không chặt như em!”
Thẩm Minh cười lạnh: “Ngại quá, tôi không có tố chất!”
Tôi không nhịn được, chỉ có thể cười ra tiếng.
Giáo huấn Văn Giai xong, Thẩm Minh liếc mắt nhìn về phia Thẩm Ngưng, hai chân Thẩm Ngưng nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống.
“Anh, trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ đến cướp đồ, cũng không nghĩ đến sẽ làm tổn thương chị dâu…”
Thẩm Minh trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, lấy một trái chuối tiêu cắn hai cái liền ăn hết trước mặt cô ấy, một tay khiêng chuối tiêu lên, một tay nắm tay tôi rời đi.
Để lại Thẩm Ngưng không biết phải làm sao.
…
“Không phải anh đang đóng phim sao?” Tôi hỏi anh.
Thẩm Minh cười nói: “Hôm nay đóng máy rồi.”
Tôi khiếp sợ, vừa đóng máy anh ấy liền đi tham gia chương trình tạp kỹ, không cần nghỉ ngơi sao!
“Vợ đừng nóng giận mà, anh chỉ là xa cách em quá lâu, cho nên mượn công việc để làm việc riêng!” Thẩm Minh ra sức làm nũng.
Tôi vừa tức vừa buồn cười, tôi tức giận, giận anh ấy không biết nghỉ ngơi cho tốt!
Chúng tôi về đến nơi dựng lều, Lâm Phong rất thành thật, đã dùng xong lều.
Thẩm Minh đem chuối tiêu chia phần cho cậu ấy, thuận tiện vỗ vai Lâm Phong.
“Lần sau dựng hai cái lều thì tốt hơn đấy.” Anh ấy nói.
Lâm Phong nháy mắt đã hiểu, điên cuồng gật đầu.
Tôi bối rối cả người, mặt đỏ bừng.
Đây là chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp, có thể rụt rè một chút được không?!