Phiên ngoại: Góc nhìn nam chính
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở quán bar, ngày đó tâm tình tôi bực bội, tôi mở ra một chai rượu vang đỏ bắt đầu uống.
Ánh đèn mê ly chiếu xuống bóng cô ấy đi về phía tôi.
Cô ấy quá đẹp, tôi không tìm thấy từ ngữ nào có thể miêu tả được cô ấy.
Trong lúc nhất thời tôi nhìn đến ngây người, cô ấy hỏi tôi có nguyện ý đi cùng cô ấy hay không, tôi nghĩ thứ tôi vừa uống nhất định không phải rượu, mà là canh mê hồn, nếu không tôi đã không nghĩ gì liền đi theo cô ấy về nhà.
Cô ấy ép tôi lên tường, môi đỏ nóng như lửa đốt, nhưng cô ấy lại không làm bước tiếp theo.
Tôi cảm thấy nhất định là cô ấy đang chơi tôi, cô ấy không biết hai năm trước tôi bị thanh mai vứt bỏ, tôi sẽ không giao trái tim mình ra một lần nữa.
Nhưng mà cô ấy lại luôn ở bên tai tôi nói rằng cô ấy sẽ không rời xa tôi, tôi không tin.
Chỉ là tôi đi đến quán bar bao nhiêu lần, cô ấy sẽ ở cửa nhà chờ tôi bấy nhiêu lần.
Tôi luôn không tự giác được mà nghĩ đến gương mặt cô ấy, tiếng nói của cô ấy, mỗi một biểu cảm của cô ấy.
Tôi nghĩ tôi đã gặp rắc rối rồi.
Cô ấy luôn rất bận, không thấy bóng người, tôi biết cô ấy quan tâm sự nghiệp.
Nhưng ngày đó có một người đàn ông đưa cô ấy trở về, trên mặt cô ấy vẫn giữ ý cười không dứt, tôi thực sự chỉ muốn cô ấy cười với một người duy nhất là tôi.
Tôi liền đi đến hôn cô ấy, mong cô ấy chỉ đối xử tốt với một mình tôi, vĩnh viễn yêu tôi.
Cô ấy vừa cười vừa dán sát tai tôi mà nói “được thôi”, không có miếng nghiêm túc nào..
Cô ấy rất xấu xa, nhưng tôi lại bị cô ấy ăn đến gắt gao.
Ngày đó tôi đã thề, tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy yêu tôi, không thể rời xa tôi.
Sinh nhật cô ấy, tôi vắng mặt.
Không vì lý do gì khác, bởi vì tôi bị rối loạn lưỡng cực, tôi không dám nói với cô ấy, lúc tôi phát tác trùng hợp lại ngay ngày sinh nhật cô ấy.
Tôi có uống thuốc, nhưng cũng vô dụng.
Tôi rất muốn chữa khỏi cái bệnh này, nhưng khi tôi càng sốt ruột, lại càng không như mong muốn.
Số lần tôi phát bệnh ngày càng thường xuyên, tôi không dám gặp cô ấy, tôi sợ sẽ làm cô ấy bị thương.
Lúc cô ấy đến tìm tôi, tôi vừa mới đem toàn bộ đồ vật trong phòng đập nát, cầm dao chuẩn bị cắt cổ tay.
“Thẩm Minh, em tới rồi.”
Cô ấy đứng ở cửa ngược sáng, nở nụ cười xinh đẹp.
Tôi không biết nên hình dung cô ấy như thế nào.
Tinh thần tôi thả lỏng, bất luận thế nào tôi đều phải bắt lấy cô ấy.
Tôi buông dao nhỏ ra mà nhào lại ôm cô ấy, ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy liền an tâm mà thả lỏng.
Tôi mới biết được cô ấy chính là thuốc của tôi, chỉ cần có cô ấy, dù bệnh tôi đang phát tác thì nháy mắt sẽ biến thành một chú chó ngoan ngoãn.
Nhưng tôi vẫn sợ nếu đột nhiên phát tác, làm mình bị thương, hoặc làm cô ấy bị thương.
Tôi không được bị gì, cô ấy cũng không thể bị gì, chúng tôi còn có 10 năm, 20 năm, 50 năm, chúng tôi muốn ở bên nhau từ khi tóc đen đến khi đầu bạc.
Cô ấy sẽ làm một bà lão, tôi sẽ làm một ông lão.
Vì thế tôi quyết định tiến hành biện pháp thôi miên, cô ấy không nói gì cả, tôn trọng tất cả sự lựa chọn của tôi.
Lúc bước vào phòng tiến hành trị liệu cô ấy hôn lên trán tôi.
“Thẩm Minh, sau khi những chuyện này kết thúc chúng ta cùng nhau tiến vào giới giải trí đi.”
Tôi gật đầu.
Tôi thích những nơi có thể ở càng gần cô ấy.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, trị liệu kết thúc, tôi đi từ trong phòng ra, thế giới này không có gì thay đổi, lại giống như tất cả đều đã thay đổi.
Tôi theo bản năng liền tìm kiếm hình bóng kia, nhìn nhìn thấy trong lòng tôi liền hoảng hốt.
“Thẩm Minh.”
Âm thanh dễ nghe truyền đến từ phía sau, tôi quay đầu lại, nhìn cô ấy đứng ngược sáng vẫy tay về phía tôi.
Tôi nhanh chóng chạy về phía cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau.
Tôi đã rất may mắn, khi ở trong buổi tối náo động đó, dưới ánh đèn huyền ảo lộng lẫy, thiếu niên 19 tuổi đã vươn tay bắt được vị thần của mình!
-Hoàn truyện-