Vì chiều tôi trả lời là ”tất nhiên rồi!”.
Nên giờ tôi mới nằm trong chăn của anh, vừa dán lấy anh vừa nói.
Tôi rất thích cảm giác mát lạnh của chân tay anh.
Rất là khoan khoái.
Nhưng anh lại lạnh lùng từ chối đề xuất hợp lý của tôi.
“Giờ tôi đang là con người.”
Cơ thể người của anh cũng giống như mọi người, chẳng có gì đẹp mắt.
Tôi hậm hực, muốn đứng lên rồi bỏ đi.
Xà Lễ nằm trong chăn, tai anh đỏ lên, anh níu áo tôi.
“Cũng chui vào đây rồi.”
Nghĩa là sao?
“Cậu cứ lên lên xuống xuống, sẽ làm phiền mọi người đó.”
Anh ngập ngừng:
“Một mình một rắn ngủ thì cũng hơi lạnh, hay là tối nay cậu ngủ đây đi.
Tôi ngẫm nghĩ:
“Cũng được.”
Sau đó, tôi lại nằm xuống, dán vào người anh, làm ấm cho anh.
Đây là những việc mà anh em tốt nên làm!
Đêm khuya, trong giấc mơ, tôi cảm thấy có gì đó lạnh lẽo, trơn nhẵn quấn chân và hông mình.
4.
Xà Lễ nói đúng.
Tôi không thể đảm bảo rằng, ai cũng có thể nhanh chóng chấp nhận con người thật của Xà Lễ như tôi.
Là người duy nhất biết chuyện này, tôi thấy năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao!
Tôi quyết định, tôi phải bảo vệ anh!
Buổi sáng tỉnh lại, thấy Xà Lễ và anh Béo cùng phòng đang đánh răng rửa mặt trước bồn rửa mặt.
Tôi giật bắn khỏi giường, chạy đến đứng xen giữa Xà Lễ và anh Béo.
Cái mông to của anh Béo đụng phải tường.
Cậu ta vừa xoa sữa rửa mặt, nên giờ đang vừa nhắm mắt vừa gào:
“Má nó! Thằng nào đấy?”
Tôi đỡ cậu ta đứng thẳng dậy.
“Cậu rửa mặt thì cứ rửa đi, mắc gì hất nước tung toé như thế?”
“Hạ Việt? Tôi hất nước thì làm sao? Cậu rửa mặt mà không hất nước lên mặt à? Tôi hất đến giường cậu được chắc?”
Anh Béo vừa lắc mông vừa lẩm bẩm.
Tôi vẫn đứng giữa hai người họ, che Xà Lễ sau lưng.
“Rồi rồi rồi rồi, giờ cậu hất tung toé được rồi đó.”
“Đồ khùng.”
Anh Béo rửa mặt xong, vừa xoa mông vừa bỏ đi.
“Xà Lễ còn chưa thèm nói gì đâu đấy.”
Tôi mặc kệ cậu ta, quay lại khẽ hỏi Xà Lễ:
“Có sao không?”
Xà Lễ hơi giật mình, mãi sau đấy anh mới ghé vào tai tôi và nói:
“Nhiều nước mới bị biến hình, chứ mỗi tí ấy nước không có vấn đề gì đâu, chứ không thì bình thường mình rửa tay rửa mặt kiểu gì?”
Cũng đúng nhỉ, tôi đỏ cả mặt, thấy mình hơi dốt.
Hôm qua anh có nói mà tôi quên mất rồi.
Thì là do tôi lo lắng quá à!
Buổi tối, các bạn cùng phòng khác không ở đây, lúc tôi mua cơm về, lại nghe thấy tiếng Xà Lễ đang tắm rửa.
Trai đơn trai chiếc!
Thời cơ tốt này!
Trái tim tôi đầy kích động, tay cũng run lên, tôi bước nhanh tới, gõ cửa nhà tắm.
“Mình đây! Cho xem tí đi bạn ơi!”
“Đều là anh em của nhau mà, cho mình xem tí đi, có gì to tát đâu!”
Tôi khổ sở cầu xin ngoài cửa.
“Cậu thoả mãn mình đi, thoả mãn mình đi mà”.
“Hãy thỏa mãn mình đi, thoả mãn cái sự tò mò hèn mọn này của mình đi, mình chỉ nhìn một chút thôi mà, thật đó!”
Tôi tăng tốc độ gõ cửa, ra vẻ muốn phá cửa xông vào.
“Xà Lễ, cậu mau cho mình xem chút đi, xin cậu đó, tí nữa muộn là bọn họ về đó.”
Cả người tôi đều dính lên cửa, bỗng Xà Lễ mở cửa ra, tôi mất trọng tâm.
Cả người tôi nhào về phía trước, gò má áp vào lồng ngực rắn chắc còn đang bốc hơi nóng của anh.
Sau khi tôi có thể đứng vững, anh lùi thật nhanh về đằng sau.
Không biết Xà Lễ đã lau người từ bao giờ, đuôi rắn đã trở lại thành hình người, anh quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh eo.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đề phòng, hai tay giữ chặt nút thắt khăn tắm.
“Cậu cậu cậu…”
Tai anh đỏ bừng.
“Đó không phải là thứ có thể cho người khác xem.”
Xà Lễ chẳng hào phóng gì cả.
Anh chưa đến nhà tắm phương Bắc bao giờ à?
À phải rồi, chắc chắn là chưa đến bao giờ, vì chân anh vừa đụng nước đã hiện nguyên hình, nên anh chỉ có thể đi tắm trộm.
Nên anh mới khép kín như người phương Nam.
Nghĩ tới mấy người phương Nam thậm chí còn mặc quần trong lúc đi tắm, tôi đành dẹp cái suy nghĩ ép anh đi vào khuôn khổ.
Thôi vậy, đành buông tha cho anh.
Một khoảng thời gian sau đó, tôi không yên tâm về Xà Lễ, sợ nhỡ đâu có nước văng tới chỗ anh thì phải làm sao.
Thế là tôi bắt đầu đi theo Xà Lễ, làm một người vệ sĩ miễn phí.
Tôi cố gắng hết sức mình, đi học thì ngồi cạnh anh, đi cạnh hồ thì bắt anh đi bên ngoài tôi đi bên trong, đi lấy canh ăn thì quan sát bốn phía.
Đúng rồi đó, lỡ có người làm đổ nồi canh thì sao, một nồi canh là một nồi nước đó còn gì?
Lỡ mà đổ cả nồi canh vào người, xong anh biến hình luôn ở nhà ăn này thì phải làm sao?
Nghĩ cái cảnh, đuôi rắn xinh đẹp đó bị đổ đầy cà chua, lá cải xanh, trứng gà, rồi ngọ nguậy trên sàn nhà là tôi thấy không được rồi.
Tôi không thể để chuyện như thế xảy ra được.
Không sợ Ngộ Không, chỉ sợ ngộ nhỡ.
Tôi phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Nhưng sau khi ra khỏi nhà ăn, trời lại mưa to.
Má nó chứ.
Tôi đề đông phòng tây mà có đề phòng được ông trời!
Tôi chẳng do dự gì, lao vào trong mưa:
“Xà Lễ, cậu đừng sợ! Cậu chờ đó, mình chạy về ký túc xá lấy ô cho cậu!”
Mới có hai giọt mưa rơi tí tách trên đầu thì tôi đã bị Xà Lễ kéo lại.
“Mình có mang áo mưa.”
Xà Lễ lấy bộ áo mưa trong suốt ra, thuần thục mở ra rồi mặc lên.
“Nếu đã sợ nước, thì tất nhiên mình sẽ chuẩn bị đồ phòng ngừa trong túi.”
Tôi chợt nhớ ra, từ lúc quen Xà Lễ đến giờ, mỗi khi trời mưa, người khác xoè ô, có mỗi mình anh là mặc bộ áo mưa trong suốt.
Vì nếu vừa mưa vừa có gió lớn, nước mưa sẽ bị gió hắt lên người.
Hoá ra cái tên ngốc này cũng biết tự chăm sóc mình.
Mất công tôi quan tâm.
Anh bước đi rất cẩn thận, tốc độ rất chậm. Sau khi về đến ký túc xá, anh mở cửa, nhìn ra ngoài.
Tôi nhớ lại tập tính của loài rắn, ngày mưa, rắn sẽ không thích ru rú trong hàng, mà cứ thích đi ra ngoài.
Mưa đã ngừng rơi, không khí ẩm ướt, mát mẻ, đúng là một loại hấp dẫn đối với loài rắn.
“Có muốn ra ngoài chơi không?”
Tôi dụ dỗ cái tên người rắn này, anh rất thờ ơ:
“Không muốn.”
“Mình muốn, cậu đi cùng mình nhé?”
Hai mắt Xà Lễ sáng ngời, anh khẽ gật đầu.
Sau khi xuống lầu, anh không ngừng ngẩng cổ lên, cố cảm nhận không khí ẩm thấp này, trong rất là hào hứng.
Tôi có thể cảm nhận được rằng anh đang cố tỏ ra bình tĩnh, cố kìm nén để không nhảy cẫng lên vì thích.
Tôi dẫn anh ra khỏi trường.
“Nếu chỗ kia không tiện xem thì cậu cho mình xem đuôi rắn nhé, chắc có thể xem nhỉ?”
Anh thoáng do dự, rồi bước vào làn nước, hai chân biến thành đuôi rắn có vảy xinh đẹp.
Vẻ mặt Xà Lễ không có gì nhưng đuôi rắn lại cứ lắc lư trong nước.
Anh bĩu môi, không thèm nhìn tôi, nhưng đuôi lại vây quanh tôi.
“Tôi chỉ cho một mình cậu nhìn đuôi rắn thôi đó.”
Ể? Tôi trố mắt.
Ôi đệch, thế chẳng phải anh sẽ là pokemon độc quyền của tôi ư!
Còn là Pokemon biết biến hoá nữa chứ!
Tôi quá đỉnh luôn!
Anh đỏ mặt.
Tôi cũng đỏ mặt, nhưng mà là nhịn cười nên nghẹn đỏ mặt.
Chúng tôi đi dạo trên đường suốt cả đêm.
Anh nắm tay tôi, bảo là có lời muốn nói với tôi.
Tôi hỏi anh định nói gì, nhưng anh lại bảo mai mới nói cho tôi biết.