Bạn Cùng Phòng Là Rắn

Chương 8



Chương 8:

Trái tim của người rắn cũng làm bằng máu thịt.

Bố Xà Lễ đồng ý để tôi và Xà Lễ thử một lần.

“Nếu cháu còn hại con bác lộ nguyên hình một lần nữa.”

“Thế bác cứ băm cháu ra làm giun ạ.”

Tôi và Xà Lễ quay lại trường học, cùng trải qua những ngày tháng của một cặp đôi bình thường.

Hai giờ ba mươi phút sáng một ngày nào đó.

Chẳng biết anh Béo có suy nghĩ gì mà bắt đầu tự mình dọn dẹp trong ký túc xá.

Một người nghiện lao động lúc nửa đêm, đúng là Diêm Vương cũng không ngăn được.

Vì là cuối tuần nên chúng tôi ba người còn lại cũng chưa ngủ, cứ nằm trên giường chơi điện thoại.

Bỗng anh Béo hít hà:

“Ôi đệt! Trong ký túc xá của chúng ta có gì này? Cái vảy à…”

Tay trái cậu ta cầm chổi, tay phải dơ vảy trắng lên cao, vảy bạc phản chiếu ánh sáng của đèn ký túc xá.

“Vảy rồng à…”

Anh Gầy đeo kính lên, sau khi xem xét tường tận thì kết luận:

“Vảy rắn.”

“Rắn á… Đùa đấy à, Xà Lễ, Hạ Việt! Trong ký túc xá của chúng ta có rắn!”

Ở bên Xà Lễ đã lâu, tôi cũng nắm rõ thói quen của anh trong lòng bàn tay.

Dạo này nhiệt độ tăng cao, không khí oi bức, thời tiết khô ráo làm vảy trên đuôi anh tróc ra.

Anh Béo bước đến rồi gõ vào gáy tôi.

“Đừng chơi game rắn săn mồi nữa, Hạ Việt! Trong ký túc xá của chúng ta có rắn thật này!”

“Ò.”

Câu trả lời của tôi rất là bình tĩnh.

Ngạc nhiên cái gì.

Người yêu của tôi là rắn đây này.

Câu trả lời ngắn gọn của tôi đã chọc anh Béo kích động.

“Nhỡ nửa đêm rắn chui vào chăn rồi cắn cậu, đến lúc đó, xem cậu định làm gì!

Xà Lễ khẽ liếc tôi.

Anh Béo lại chạy đến chỗ Xà Lễ.

“Xà Lễ, trong ký túc xá của chúng ta có rắn! Chẳng lẽ cậu không sợ à…”

Vẻ mặt Xà Lễ còn bình tĩnh hơn cả tôi.

“Ừm.”

Anh sợ cái gì chứ, bản thân anh chính là rắn mà.

Anh Béo ôm đầu:

“Điên rồi! Mấy người đều điên hết rồi!”

Nửa đêm, lúc tôi đang say ngủ, bỗng cảm nhận được một sự ẩm ướt từ bàn chân đến đùi, từ đùi đến eo.

Thân rắn lạnh buốt vây lấy tôi, dính sát vào người tôi.

Tôi mở mắt ra, thấy mình đang cuộn tròn trong ngực Xà Lễ, trên mặt anh toàn là vẻ lưu luyến, anh ra sức cọ sát vào người tôi.

“Anh làm gì đấy? Giật hết cả mình.”

Xà Lễ nhẹ nhàng đáp:

“Anh thấy anh Béo nói đúng lắm.”

“Cái gì đúng?”

Lúc nãy anh Béo kêu gào lâu như thế, tôi không biết Xà Lễ đang nói đến câu nào.

“Nãy cậu ta hỏi em có sợ không, em nói em không sợ…”

“Thế thì sao?”

Tôi không hiểu lắm.

“Sau đó, cậu ta nói, nhỡ nửa đêm rắn chui vào chăn rồi cắn em…”

Tự dưng tôi có một linh cảm rằng mình phải chạy trốn.

Xà Lễ cong môi:

“Anh chui vào đây để cắn em.”

Nhìn đôi mắt tràn đầy dục vọng của anh, tôi không khỏi rùng mình.

Tôi sợ.

Giờ tôi sợ được không?

-Hết-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.