Chương 7: Hàn Gia Ngộ
Biết được chuyện tôi trả lại một trăm ngàn, bạn thân tôi biểu dương tôi không bị đồng tiền làm mờ con mắt, giữ vững đoạn tình cảm cao đẹp.
Tôi chỉ để ý mấy chữ sau.
Hôm sau, tôi nhắn tin hỏi Tống Noãn Thất, hỏi hắn có thích ứng được hay không.
Nghe được Tống Noãn Thất nói hắn thích ứng nhanh, tôi nhịn không được mắng Cố Án mấy câu.
Gì mà dính tôi, gì mà không bỏ được, tất cả đều là giả.
Hắn thích Tống Noãn Thất.
Dù đầu hỏng rồi thì hắn vẫn thích Tống Noãn Thất.
Hu hu hu… Đồ khốn nạn.
Tôi suy sụp mất hai ngày, cũng may có anh hàng xóm từ quê đến xua tan nỗi buồn của tôi.
Trước khi đi ra sân bay đón người, tôi dùng hết kĩ năng đã học được, trang điểm theo phong cách ngọt ngào. Nhìn bản thân tràn đầy sức sống trong gương, tôi thấy rất tự tin.
Quả nhiên, khi anh hàng xóm thấy tôi ngay lập tức nở nụ cười hòa nhã. Khi vào trong xe, anh mới nói với tôi từ “boner alert” in trên áo của tôi nghĩa là cảnh báo “chào cờ”.
Tôi phồng mặt đỏ bừng, ôm chặt ngực, hận không thể cởi áo ra.
Anh khó khăn lắm mới nhịn được cười, giả bộ nghiêm túc an ủi tôi: “Không sao đâu! Lần sau nhớ xem kĩ trước khi mua.”
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau khi trưởng thành, khởi đầu cho nỗi nhục của tôi.
Tôi hận.
Từ quán bar về đến khách sạn, tôi vẫn khom người che ngực.
Hàn Gia Ngộ xoa đầu tôi, lấy một chiếc áo phông từ trong vali: “Áo này hơi rộng, nhưng rất hợp với em!”
Tôi cố gắng bình tĩnh, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Sau khi quan sát tôi mấy lần, anh cười nói: “Cô bé ngày nào đã trưởng thành.”
Tôi đợi anh khen tôi vài câu.
Không ngờ Hàn Gia Ngộ lại nói: “Mũi nhìn giống mũi, mắt nhìn giống mắt.”
…Đây là nói tiếng người sao?
Tôi uể oải cầm túi: “Người từ xa đến đây là khách. Lâu lắm mới được dịp đến đây, mẹ em bảo em dẫn anh đi thăm quan. Nói đê, anh muốn ăn gì?”
“Anh ăn trên máy bay rồi! So với việc nhìn ngắm bên ngoài, anh muốn biết bây giờ em sống như thế nào hơn.”
Vì thế, chúng tôi đến nhà tôi.
Vào nhà, Hàn Gia Ngộ nhìn xung quanh một lần. Vì để chiếu cố lòng tự tôn của tôi, anh nói: “Nhìn rất ấm áp.”
Tôi hơi ngại.
Khi Cố Án đến nhà tôi, việc nhà đều là hắn làm, nên khi hắn không có ở đây, nhà hơi lộn xộn.
Nghĩ đến hắn, tôi lại bắt đầu buồn.
Hàn Gia Ngộ sờ cái ghế sô pha, rồi ngồi xuống, giọng anh dịu dàng: “Em có hài lòng với công việc hiện tại không?”
“Cũng hài lòng.”
“Anh nghe Trần Miên nói…”
Trần Miên là tên bạn thân tôi.
Tôi ngắt lời anh: “… Mẹ em nhờ anh đến khuyên em về nhà à?”
Anh cười: “Anh không đến khuyên em về nhà.”
Anh còn định nói gì đó, bỗng ánh mắt nhìn về một chỗ: “Đây là cái gì?”
Hàn Gia Ngộ lôi ra một chiếc quần lót từ khe hở của ghế sô pha.
Mở ra nhìn cái.
Một chiếc quần lót nam, màu xám tro.
Mặt anh lúc xanh lúc trắng.
Tôi xấu hổ đến mức lỗ tai sắp bốc khói.
Làm sao để giải thích chuyện này bây giờ?
Cố Án bình thường là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ có chuyện ném đồ cá nhân lung tung.
Tôi vội vàng đoạt lại quần lót.
Hàn Gia Ngộ ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo: “Đây là của ai để lại?”