Bạn Trai Cũ 8 Tuổi Của Tôi

Hôn ngủ ngon



Chương 5: Hôn ngủ ngon

Cô ấy chuyển đến đây từ khi nào?

Vì Cố Án sao?

Trong đầu tôi dần sinh ra một suy đoán.

Trong thang máy, Cố Án đưa lưng về phía tôi, không nói câu nào, chắc vẫn còn giận.

Vốn muốn nấu vài món ăn để dỗ hắn, nhưng khi thấy hắn mặc cái áo khoác demin, tôi chợt nhớ ra hình như Tống Noãn Thất từng tặng hắn một cái tương tự. Tự dưng tôi không muốn làm nữa.

Cuối cùng, tôi chỉ nấu bát mì để lấp đầy bụng.

Trong lúc ăn, Cố Án cứ lén lút nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi vờ như không thấy.

Hắn mím môi, đứng dậy giúp tôi dọn bát đũa, tiện thể giúp tôi lau dọn.

Tôi xị mặt ngồi trên ghế xem phim.

Hắn vụng về mang hoa quả đã gọt đặt lên bàn trà, sau đó ngồi cạnh tôi.

“Kiều Kiều, dì ăn trái cây không?”

“Không.”

Hắn dừng lại một chút, rồi thấp giọng dỗ dành tôi: “Cháu đút cho dì nhé!”

Tôi từ chối đưa ý kiến.

Một tay hắn bưng đĩa trái cây, một tay hắn gắp miếng xoài đưa đến miệng tôi.

Tôi miễn cưỡng nếm thử một miếng.

Cũng ngọt.

Hai miếng, ba miếng.

Tôi bất chợt nói: “Tôi dị ứng với xoài. Anh không biết à?”

Mặt Cố Án thoáng qua vẻ hoảng sợ. Trong phút chống, hắn đứng bật dậy, đặt đĩa trái cây xuống, định mang tôi đi bệnh viện.

“Lừa anh thôi! Ha ha ha!”

Cố Án ngơ ngác, ngơ ngác xong thì thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó khuôn mặt hắn tối sầm lại.

Lần này đổi thành tôi dỗ hắn.

Giọng tôi khe khẽ: “Xin lỗi mà.”

Hắn bất động.

“Tiểu Cố, Cố Cố, bé Cố…” Tôi nhích người lại gần: “Đừng giận nữa, đi mଔ

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi.

Sau đó, hắn hạ người xuống, để mặt ngang với mặt tôi.

Tôi sững sờ, thức thời dùng mặt mình cọ lên mặt hắn.

Sau nhiều nỗ lực, sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu lại. Đúng lúc này, phim chiếu đến cảnh hai nhân vật chính đang hôn nhau.

Cố Án nghiêm túc nhìn tôi, rồi hỏi: “Dì ơi, hai người họ đang làm gì vậy?”

Tôi hơi lúng túng, giải thích ngắn gọn: “À, chu môi thôi.”

Hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, chạm môi tôi: “Là như thế này phải không dì?”

Ánh mắt rất ngây thơ.

Tại sao sau khi đầu hỏng hắn lại quay ra tán tỉnh tôi?

Tôi há miệng, nhưng nhận ra bản thân không nỡ trách hắn.

Tôi sa đọa rồi!

Trước khi đi ngủ, Cố Án kéo áo tôi, đòi nghe tôi kể chuyện.

Tôi nói: “Anh học cái này ở đâu thế?”

Cố Án nói: “Trong phim có một đứa trẻ, trước khi đi ngủ, mẹ của bạn ấy kể một câu chuyện cổ tích rồi ôm bạn ấy, để bạn ấy không gặp phải ác mộng.”

“Anh gặp ác mộng sao?”

Hắn gật đầu, nhìn tôi nói: “Cháu mơ thấy khi cháu đang đứng dưới tầng nhắn tin cho dì, chờ mãi dì chưa về. Sau đó một chậu hoa từ trên trời rơi xuống, chậu hoa đập vào đầu cháu, xung quanh toàn là máu…”

Tôi nghe mà cả người sợ hãi, không ngờ chuyện này khiến cho hắn ám ảnh đến thế…

Vì để an ủi cậu bé tội nghiệp này, tôi quyết định kể cho hắn một câu chuyện cổ tích, trao cho hắn cái ôm chứa đựng đầy tình yêu.

Tóc Cố Án rủ xuống, trông thật ngoan ngoãn.

Trong khi tôi đang tràn ngập tình thương của mẹ, Cố Án nắm tay tôi nói: “Còn hôn ngủ ngon nữa dì!”

Tôi cảm giác được hai má tôi đang nóng bừng lên.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Bị hắn nắm tay, rồi còn bị hắn hôn.

Tự dưng tôi thấy hơi xấu hổ.

Tên này giờ như đứa trẻ tám tuổi thôi!

Nhận ra bây giờ tôi đang trong tình trạng nguy hiểm, tôi nghiêm túc từ chối: “Không được!”

“Vì sao không được hả dì?”

“Không thể tùy tiện hôn người khác, biết chưa?”

Giọng hắn hơi căng thẳng: “Cháu không tùy tiện.”

“Còn không tùy tiện?” Tôi hừ lạnh, rút tay về phòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.