Bạn Trai Cũ 8 Tuổi Của Tôi

Thù lao gấp đôi



Chương 11: Thù lao gấp đôi!

Ngày hôm sau, Cố Án còn nằm bên cạnh tôi, ánh mắt bình thản mà dịu dàng.

Tôi sờ trán hắn, đã hạ sốt.

Người trẻ tuổi có khác, sức khỏe dồi dào.

“Anh còn thấy khó chịu không?”

Hắn lắc đầu.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi giường.

Tự dưng tôi cảm thấy lành lạnh ở ngực. Tôi cúi đầu xuống, giận dữ: “Sao cúc áo ngủ của tôi bị bung ra thế này? Có phải anh làm không?”

Cố Án ngỡ ngàng: “Cháu không biết.”

Nhìn gương mặt thành thật của hắn, có lẽ là tôi nghĩ nhiều.

Chắc là lúc xoay người cúc áo bị bung.

Tôi làm qua loa mấy món, trứng rán còn bị cháy nhưng Cố Án nể tình tôi vẫn ăn hết.

“Tôi nên giải thích như thế nào với chị gái anh giờ?” Tôi ưu sầu nói: “Nếu không giờ tôi đưa anh về đi, để chị ấy và Tống Noãn Thất giải quyết?”

Sắc mặt Cố Án u ám, đứng dậy đi đến góc tường, đứng đấy thật lâu mà không nói lời nào.

Tôi khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Hắn rầu rĩ nói: “Cháu xin lỗi. Dì đừng tức giận nữa có được không?”

“Tôi không tức giận.”

Hắn nhìn vào mắt tôi: “Nếu như dì không giận, sao cứ phải đưa cháu đi?”

Tôi bỗng hiểu. Hắn đang tự phạt bản thân.

Trái tim hơi tê.

Cuối cùng vẫn là Cố Viện gọi cho tôi trước.

“Xem ra em trai chị rất thích em.” Chị ấy thở dài: “Chuyện này có một thì sẽ có hai. Hay giờ em chăm sóc em ấy thêm một thời gian nữa. Đầu óc vốn không bình thường rồi, còn đi tắm mưa, giờ còn bị sốt…”

Tôi chưa kịp nói gì thì chị ấy đã hào phóng tăng lương: “Thù lao gấp đôi!”

Nhà Cố Án giàu vậy sao?

Đồng tiền làm mờ con mắt. Tôi không từ chối.
Sau khi trở lại, Cố Án càng dính lấy tôi hơn, lời nói càng thêm táo bạo.

Trước kia hắn vốn là người trầm tính, thế mà giờ hắn biết cách dụ dỗ tôi nấu cơm. Trong lúc tôi nấu ăn, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

Mặc dù trong đầu hắn là cảnh một đứa trẻ tám tuổi ôm lấy mẹ làm nũng, nhưng về mặt thể xác thì hắn vẫn là một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao lớn, cánh tay thon dài ôm lấy eo tôi. Tôi đỏ mặt xấu hổ.

Hàn Gia Ngộ ở thành phố C được hai ngày thì hạng mục hoàn thành. Anh đang chuẩn bị trở về.

Tôi đi tiễn anh. Chúng tôi nói chuyện một chút ở phòng cà phê trong sân bay. Sau khi biết được Cố Án lại dọn về nhà tôi, anh cười một tiếng, rồi nói một câu khó hiểu: “Anh đoán được sẽ như vậy.”

Tôi: “?”

Hàn Gia Ngộ lấy ra chiếc áo phông màu trắng từ trong túi giấy: “Cho anh chiếc áo phông này đi!”

“Anh muốn áo phông của em để làm gì?”

“Khi nào tâm trạng không tốt, anh sẽ lấy ra ngắm. Cảnh em tràn đầy tự tin mặc chiếc áo phông này chạy về phía anh cho anh động lực to lớn.”

Tôi vừa mới cảm thấy xúc động.

Thì anh thở dài: “Rốt cuộc, còn chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này chứ?”

Tôi: “…”

Khi nghe tin Hàn Gia Ngộ rời đi, hình như Cố Án rất vui vẻ.

Tối về hắn tắm rửa thơm tho, ôm gối muốn ngủ cùng tôi.

Thành thói quen rồi phải không?

Tôi chỉ vào ghế sô pha: “Đó mới là chỗ ngủ của anh.”

Hắn mấp máy môi, trải chăn xuống cạnh giường: “Cháu ngủ ở đây.”

Tôi lòng dạ sắt đá nói: “Được thôi, tùy anh.”

Kết quả lúc rạng sáng khi tỉnh dậy, đầu óc tôi đang mơ màng, không chú ý dưới chân giẫm trúng một vật cứng. Mãi khi nghe thấy Cố Án rên lên một tiếng, tôi mới nhận ra bản thân giẫm cánh tay của hắn, vội vàng mở đèn.

“Anh có sao không?” Tôi bị dọa.

Cố Án ôm cánh tay, lắc đầu.

Thấy hình ảnh hắn nhẫn nhịn chịu đựng thật đáng thương, tôi thấy áy náy: “Hay anh lên giường tôi ngủ đi?”

Hắn ngồi dậy, khẽ “ừ” một tiếng.

Khi tôi từ phòng vệ sinh về, hắn đã nằm lên giường.

Giường là giường đơn nên hơi chật. Tôi nói: “Anh nằm dịch vào trong đi. Lỡ tôi bị ngã.”

Hắn dịch người vào trong.

Nhưng có gì thay đổi đâu.

“Anh dịch vào trong thêm chút nữa đi!”

Đột nhiên hắn xoay người ôm lấy tôi, mặt dán lên cổ tôi, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng: “Nằm như vậy thì sẽ không bị ngã.”

Cơ thể tôi nháy mắt mềm nhũn: “Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”

Hắn chống cánh tay, nhìn tôi từ trên xuống, giọng nói trầm ấm: “Kiều Kiều.”

Tôi bị hắn đè, nhiệt độ trên mặt bất giác tăng lên.

Tôi uy hiếp nói: “Anh mà còn như vậy thì ra sô pha mà ngủ!”

Hắn thành thật buông tôi ra.

Lúc hắn buông ra, tôi chợt nhận ra điều gì đó, cả người tê dại.

Cố Án còn vô tội hỏi tôi: “Đây là có chuyện gì vậy?”

Tôi nâng chân đạp hắn xuống giường.

Cố Án nghi hoặc.

Tôi run rẩy đi mở đèn: “…Bé ngoan sẽ không làm việc này, chỉ có kẻ xấu mới làm. Hôm này anh không nghe lời nên mới thế.”

Hắn thong dong nhìn tôi, lúc lâu mới “à” một tiếng.

Tôi đuổi hắn ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Tôi luôn cảm thấy kì lạ, sau này phải tránh xa hắn mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.