“Vậy những thứ đồ ở dưới căn tầng hầm kia là để làm gì?”
Nói đến đây, anh đột nhiên ôm tôi khóc.
“Anh xin lỗi cục cưng, anh dơ bẩn, trong đầu anh luôn xuất hiện người khác, anh không thể kiểm soát được đầu óc của mình.”
“Rõ ràng anh không thích cô ta, nhưng trong đầu anh chỉ toàn là những ký ức về cô ta.”
“Cô ta giống như bùa chú vậy, luôn luôn xuất hiện trong tâm trí và cuộc sống của anh.”
“Anh một mực nói rằng anh yêu cô ta, nhưng rõ ràng anh chỉ yêu cục cưng thôi mà.”
“Nhưng không sao, bây giờ anh đã có thể khống chế được, mỗi tế bào của cơ thể anh đều nói rằng, anh ghét cô ta.”
“Nếu một người phụ nữ không phải cục cưng chạm vào anh, anh sẽ bị nôn mửa.”
Từ câu trả lời của anh, tôi dường như đã hiểu.
Trong đầu Tạ Thầm có những ký ức của anh và Tang Ninh như trong cuốn sách, những ký ức này ngày càng ảnh hưởng đến anh.
Trái tim anh nói rằng anh không yêu Tang Ninh, nhưng trong đầu anh lại khắc sâu sự thật rằng anh yêu Tang Ninh.
Như thể có ai đó đem tình cảm ở trong sách nhét vào trong đầu anh.
Cho nên, khi tôi nói tôi là người phát sinh quan hệ với anh, anh không tin.
“Cục cưng, anh thực sự đã dọn dẹp hình bóng của cô ta ở trong đầu anh rồi.”
“Em đừng không cần anh có được không?”
Tôi ôm mặt Tạ Thầm, hôn lên môi anh: “Tạ Thầm, sau này em sẽ cùng anh cố gắng.”
Tôi từng cho rằng Tạ Thầm có tình cảm với Tang Ninh.
Nhưng bây giờ nhìn vào, nó chỉ đơn giản là bị ảnh hưởng bởi cốt truyện.
17.
Ngày cử hành hôn lễ, Tạ Thầm đánh thức tôi dậy từ sáng sớm.
“Cục cưng, anh sắp phải kết hôn với người khác rồi.”
Tôi nhặt chăn lên, lại tiếp tục ngủ tiếp: “Anh đi đi.”
“Em chẳng quan tâm anh gì cả.” Sự oán giận của anh dường như muốn nhấn chìm tôi.
Điện thoại của Tạ Thầm liên tục đổ chuông, thúc giục anh phải bắt máy.
Tôi bật dậy vì ồn ào: “Ngay bây giờ, anh lập tức đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ.”
“Ngoan ngoãn làm lễ cho em, không được làm gì cả.”
Tạ Thầm kiên quyết nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự tủi thân.
Tang Ninh rất sợ tôi ở lại trong nước, sợ tôi là giới hạn ảnh hưởng đến Tạ Thầm, điều này đủ để chứng tỏ, cô ta rất coi trọng hôn lễ này.
Những âm thanh ở trong đầu Tạ Thầm, đều đang cố gắng hết sức để khiến anh yêu Tang Ninh. Người được lợi nhất, tôi không thể không nghi ngờ Tang Ninh có liên quan.
Bất kể thế nào, hôn lễ này, tôi nhất định sẽ không để cho nó được diễn ra bình thường.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi hôn lên môi anh:
“Anh là của em, em nhất định sẽ không buông tay anh, anh yên tâm đi, em sẽ cho anh một sự bất ngờ.”
Hai mắt anh sáng lên, đè tôi xuống hôn thêm một cái.
Buổi trưa, tại địa điểm tổ chức hôn lễ, khách mời đã tụ tập đông đủ.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Tang Ninh xuất hiện trong bộ váy cưới lộng lẫy.
Tạ Thầm đứng yên nhìn xung quanh.
Cho đến khi tôi xuất hiện, đôi lông mày lạnh lùng của anh mới hóa thành xuân thủy.
Tôi bước lên sân khấu trong ánh mắt của tất cả mọi người, mỉm cười, đưa tay ra với Tạ Thầm: “Tạ Thầm, em đến cướp hôn, anh có muốn đi theo em không?”
Tạ Thầm sải bước đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Luôn luôn muốn.”
Các khách mời đều sửng sốt.
Sắc mặt Tang Ninh khó coi nhìn Tạ Thầm nói: “Tạ Thầm, anh nhìn em, người anh yêu là em, người anh muốn kết hôn là em.”
Tạ Thầm: “Không, tôi không yêu cô, từ đầu tới cuối tôi chỉ yêu Diệp Hoan Nhan.”
Tôi và Tạ Thầm tay trong tay nhìn Tang Ninh ói ra một ngụm máu, nói chuyện với nơi nào đó trong hư không.
Điều này quả thực khiến cho người ta rợn cả tóc gáy