Chương 7:
Tôi xanh mặt ngay tại chỗ.
Xanh mướt hơn cả những luống cỏ xung quanh vườn hoa.
Thẩm Y Y đưa ra lời cầu hôn này rất hoành tráng.
Cô ta còn đeo micro.
Chiếc loa thu hút tất cả du khách xung quanh.
Một màn trình diễn cầu hôn chân thành đã mê hoặc không ít người không biết sự thật.
“Trời ơi, cô ấy dũng cảm quá, theo đuổi hạnh phúc. Không có nhiều cô gái dũng cảm như vậy!”
“Ban đầu họ chắc chắn yêu nhau lắm, nhất định đừng bỏ lỡ!”
“Cùng nhau, cùng nhau, cùng nhau… cùng nhau!”
Không biết ai là người bắt đầu trước.
Chẳng mấy chốc, xung quanh tràn ngập tiếng chúc phúc.
Những ánh mắt của những người xem.
Làm tôi cảm thấy mình như một con thú trong sở thú.
Và có khả năng cỏ xanh mọc trên đầu tôi bất cứ lúc nào.
Nói tóm lại…
Tất cả đều là lỗi của Giang Thần!
Càng nghĩ, tôi càng tức giận.
Tôi quay người, dùng sức vặn mạnh cánh tay Giang Thần: “Những rắc rối mà anh gây ra, còn không mau dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!”
Nếu không thể giải quyết.
Lễ cưới tháng sau, anh tự mình cưới đi!
Giang Thần nhe răng trợn mắt nhịn đau.
Ngoảnh đầu trút giận lên Thẩm Y Y.
“Thẩm Y Y, cô bị thiểu năng trí tuệ đúng không? Phải để ông đây phải chửi thẳng vào mặt, cô mới biết ông đây đang chửi cô hả?”
“Chúng ta đã chia tay từ ba năm trước, cô có biết chia tay là gì không? Là cho dù cô có chế.t ý, ông đây cũng chẳng thèm mua hoa cúc viếng cô, hiểu chưa hả, đồ thần kinh!”
“A Thần, em chỉ là quá yêu anh mà thôi!”
Thẩm Y Y vừa khóc vừa hướng ánh mắt về phía tôi: “Sao anh có thể hiểu lầm em như vậy? Liệu có ai đó lợi dụng việc anh mất trí nhớ, cố ý lừa dối anh không…”
“Tôi nhổ vào!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Thần đã tức giận cười lớn: “Ai cho cô can đảm, dám chê bai vợ ông trước mặt ông đây?”
“Người xấu xí khó nhìn như cô thì thôi đi, còn bày đặt chảy nước mắt, đã xấu lại còn giả vờ giả vịt, bạch liên hoa còn không biết giả vờ bằng cô!”
Anh ấy cũng nhắc lại “bí mật phải kể giữa Thẩm Y Y và ông già 80 tuổi”.
“Đừng coi người khác như những kẻ ngốc”.
“Nói! Mục đích cô tiếp cận ông đây nhiều lần thế là để làm gì?”
Nói hay quá!
Trong lòng tôi liên tục vỗ tay cho Giang Thần.
Cũng tò mò.
Tại sao Thẩm Y Y cứ đeo bám như vậy, cuối cùng cô ta muốn gì?
Tôi nhìn Thẩm Y Y vẫn đang quỳ một chân.
Cô ta trông rất kinh hoàng, như thể bí mật của cô ta đã bị phơi bày.
Nước mắt cố gắng ép ra vẫn còn ở góc mắt, kết hợp với biểu cảm kinh ngạc của cô ta, cười chêc tôi mất.
Sau đó… cô ta lại bỏ chạy!
Để lại một đám người xung quanh, mặt mày bối rối.
Giang Thần khịt mũi, nắm lấy tay tôi rời khỏi nơi thị phi kia.
Cái bĩu môi nhỏ trên mặt anh toát lên một thông điệp:
[Khi anh ấy ra tay, sẽ biết có hay không!]
Tôi không chịu nổi nên đã lén nhéo anh ấy mấy cái.
Tuy cái mỏ hỗn nhưng trông anh cũng đẹp trai đấy!
…
Có một số điều, vui mừng hơi sớm rồi.
Chưa đầy vài ngày.
Từ phía trợ lý Lưu truyền đến tin xấu:
Dự án mà tôi và Giang Thần chuẩn bị từ hơn nửa năm trước, đã thất bại.
Là do Thẩm Y Y gây ra.