Chương 9: Mang thai
Thẩm Y Y bị bắt ngay tại chỗ.
Tội danh ban đầu cộng thêm tội cố ý giế.t người.
Có lẽ cả đời này cô ta sẽ không thể ra khỏi tù.
Những điều này, sau khi tôi tỉnh lại Giang Thần mới kể cho tôi nghe.
Lúc này, anh đang hết lòng phục vụ tôi đang nằm trên giường bệnh.
“Đây, canh vừa nấu xong, em uống một chút đi.”
Vừa mở miệng, một cơn buồn nôn ập đến, tôi nhịn không được nữa: “Oẹ…”
Giang Thần thành thạo móc ra một túi rác, đợi tôi nôn xong, rồi buộc miệng túi, ném vào thùng rác.
Anh quay lại và tiếp tục dỗ tôi ăn uống.
Tôi lắc đầu, cảm thấy khó chịu đến mức không muốn nói.
Giang Thần cau mày, lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng tôi: “Nhưng nếu em không ăn uống gì, cả lớn lẫn nhỏ đều không chịu được.”
Đúng vậy.
Tôi đang mang thai, bảy tuần.
Lúc đó, tôi ngất xỉu bên lề đường cũng là vì tôi đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ.
Nghe lời y tá đang truyền dịch cho tôi, kể rằng khi Giang Thần ôm tôi vào phòng cấp cứu, anh ấy đã lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Anh ấy la hét khắp nơi “Hãy cứu vợ tôi nhanh lên” như thể tôi sắp rời đi.
Và khi sau đó phát hiện ra tôi đang mang thai, anh lập tức hóa đá.
Bác sĩ đã nhắc anh ấy ba lần để đi thanh toán tiền, anh ấy mới tỉnh táo, và sau đó…
Anh ấy nắm chặt tay của bác sĩ.
“Tôi sắp làm bố rồi, điều này là thật phải không!?”
“Bác sĩ, ông không nói đùa tôi chứ?”
“Này haha, tôi có một đứa con, tôi sắp được làm bố…”
Tôi đã cố gắng hết sức để tưởng tượng ra vẻ mặt vui vẻ của ông bố ngốc nghếch Giang Thần như cô y tá đã miêu tả.
Nhìn sang Giang Thần hiện tại, trầm tĩnh và lịch lãm.
Ha, cái tên này!
Anh diễn cũng giỏi thật đấy!
Tôi nheo mắt vuốt bụng, im lặng nhắn nhủ đứa bé trong bụng:
“Đừng học theo bố con, thích giả vờ lạnh lùng, nếu không sau này tìm người yêu khó lắm đấy!”
…
Cũng vì mang thai.
Đám cưới được tổ chức sớm một tuần.
May mắn là bố chồng mẹ chồng đã trở về từ nước ngoài, bố mẹ tôi cũng vội vã từ tỉnh khác đến.
Có bốn người lớn ra tay, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Khi buổi tiệc rượu gần kết thúc vào tối đó.
Giang Thần ở lại với tôi, giúp tôi tẩy trang phía sau sân khấu thì có một vị khách không mời đã xông vào.
“Giang Thần, sao anh có thể làm như vậy với em!”
Một cô gái trẻ tóc ngắn bước vào, đôi mắt đầy nước: “Chúng ta từ nhỏ đã quen biết, chúng ta là thanh mai trúc mã, chúng ta là người yêu từ lúc nhỏ…”
“Bây giờ anh lại lấy người khác, anh còn nhớ lời hứa năm đó không?”
Giang Thần sửng sốt một chút, sau đó nhăn mày: “Mạnh Khả Phi, con nhỏ này chạy vào đây làm gì?”
“Nếu em không đến, làm sao biết anh đã phản bội tình cảm của chúng ta…”
Mạnh Khả Phi nức nở chỉ vào tôi: “Cô ấy thì có gì tốt chứ!”
Tôi mím môi: “Giang Thần, đây lại là ai nữa? Tại sao trước đây em chưa từng nhìn thấy?”
“Cô ngay cả tôi cũng không biết, xem ra ở trong lòng Giang Thần, cô cũng không quan trọng lắm đâu.”
Mạnh Khả Phi lộ ra vẻ mặt tự hào.
Tôi nhìn Giang Thần với ánh mắt thất vọng.
“Vợ ơi, đừng nghe con nhỏ đó nói linh tinh.”
Giang Thần có chút hoảng hốt: “Nó là em gái của anh!”
Mạnh Khả Phi điên cuồng ám chỉ: “Em gái nuôi thôi, chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
“Mạnh Khả Phi, câm miệng choá của em lại!”
Giang Thần gầm lên giận dữ, quay người nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, tuy rằng em chưa từng gặp mặt, nhưng lần đầu gặp nhau, anh không phải đã nói với em…”
“Ồ, em nhớ ra rồi, hình như anh đã nói đến chuyện đó.”
Tôi cười tươi nhìn về phía Giang Thần, nhấn mạnh lại: “Ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta à…”
“Vậy là anh nhớ được hết rồi hả?”
Giang Thần: “…”
Mạnh Khả Phi cười lớn, giơ ngón tay cái lên với tôi: “Chị dâu thật tuyệt vời!”
Giang Thần đen mặt, xách con bé ném ra ngoài, khóa cửa lại.
Tạch.
Giang Thần lại quỳ xuống: “Vợ ơi, anh sai rồi!”
Tôi cười lạnh.
Cmn, con hàng này!
Còn dám giả vờ nữa đi!!!