Chương 1: Mất trí nhớ
Giang Thần bị tấm biển quảng cáo bên đường đập trúng, mất trí nhớ.
Lúc đó tôi đang ở cửa tiệm thử váy cưới.
Tay tôi run lên, chiếc vương miện trị giá 2 vạn tệ ngay lập tức bị hỏng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi hỏi chi tiết.
Trợ lý Lưu ngập ngừng trong điện thoại:
“Chị Dư, chị mau tới đây đi. Tình huống của Giang tổng có chút phức tạp…”
Bởi vì thái độ ngập ngừng của trợ lý.
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Giang Thần mất chân mất tay mà đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng tôi cắn chặt răng.
Dù sao thì ba năm tình cảm của chúng tôi cũng không dễ dàng.
Cho dù Giang Thần thật sự trở thành người thực vật, tôi cũng sẽ lấy anh ấy!
Đợi đến khi tôi chạy tới bệnh viện.
Lúc này tôi mới hiểu tại sao trợ lý Lưu lại lắp bắp như vậy.
Chứng mất trí nhớ của Giang Thần có chút đặc biệt.
Cục máu đông ở phía sau não khiến trí nhớ của anh ấy có chút nhầm lẫn.
Chỉ có điều anh ấy đã quên mất tôi và ba năm tình cảm giữa tôi và anh ấy.
Và lý do tại sao anh ấy lại bị tấm biển quảng cáo đập trúng…
Liên quan tới Thẩm Y Y!
Lúc này, cô ta đang ngồi trước phòng bệnh của Giang Thần, khóc lóc ỉ ôi.
“A Thần, anh thật là ngốc, vì cứu em mà bị thương…”
Tôi nhìn người đó một cách cẩn thận.
Mái tóc dài bồng bềnh, trong sáng và đáng yêu, khuôn mặt ngây thơ chuẩn mối tình đầu.
Nghe nói cô ấy là bạn gái đầu tiên của Giang Thần, họ yêu nhau bảy năm, từ trung học đến đại học.
Sau đó, khi Thẩm Y Y đi du học, họ chia tay.
Năm thứ hai, tôi và Giang Thần gặp nhau trong một buổi xem mắt.
Hai bên hợp nhau rồi yêu nhau, hai gia đình cũng đã gặp mặt, ngày cưới được định vào tháng sau.
Trước đó, Giang Thần chưa bao giờ nói về việc có mối tình đầu.
Cho đến một buổi ăn tối, bạn của anh ấy vô tình tiết lộ.
“Chị Dư, chị mới thực sự là người may mắn, người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát.”
Theo lời của cô ấy, Giang Thần ngày xưa rất khác.
Anh là một chàng trai nhút nhát, là người sẵn sàng chạy ba dãy phố để mua kem tươi chỉ vì bạn gái mình làm nũng.
Mà bây giờ…
Với cái mỏ hỗn kia…
Anh ấy không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim của những thiếu nữ phải lòng anh ấy.
Ngày Giang Thần đưa tôi về nhà.
Bố chồng, mẹ chồng đều lau nước mắt.
“Tiểu Dư, có con ở Giang gia, thật sự là gia đình chúng ta có phúc!”
Tôi không kìm chế được và hỏi riêng Giang Thần về Thẩm Y Y.
Giang Thần cau mày, biểu hiện rất tức giận.
“Tuổi trẻ chưa trải sự đời mà, vợ ơi, đừng nhắc lại cái quá khứ đen tối đó được không?”
Đấy, cái mỏ hỗn thế kia mà.
Nhưng anh vẫn thành thật kể lại, thừa nhận Thẩm Y Y đã phản bội anh, và làm anh bị tổn thương.
Sau ba năm hẹn hò, Giang Thần vẫn luôn rõ ràng.
Không cần tôi phải nói gì.
Những người con gái xung quanh anh đều bị anh chọc giận đến mức khóc bỏ chạy.
Nhưng bây giờ tôi không chắc chắn nữa.
Thậm chí có chút bất an.
Trong phòng bệnh.
Giang Thần đang giữ chặt đầu bị thương, ánh mắt nặng nề nhìn Thẩm Y Y.
Cô ả đỏ mặt vì ngượng ngùng.
Tôi ở cửa trong lòng trầm xuống một chút.
Thôi toang moẹ rồi!
Ánh mắt anh ấy ập trung như vậy, chắc chắn là tình yêu sâu đậm rồi!
Dựa theo lối mòn của mấy cái tiểu thuyết mạng kia.
Tôi có nên thay đổi quan điểm một chút, mở luôn cái lò hỏa táng không nhỉ?
Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Giang Thần đã xông trận!
Anh ấy lạnh mặt, mở miệng là đi guốc trong bụng cô ta: “Ông đây bị mất trí nhớ, không phải mất não. Tránh xa ra, đồ thần kinh! Cảm ơn!”
Thẩm Y Y bị mắng cho choáng váng!
“Giang Thần… em yêu anh như vậy, đến mức vì anh mà bỏ tất cả về nước!”.
Giang Thần “Ồ” một tiếng, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
“Nói tiếng người đi được không?”
“Cô bị một ông già 80 tuổi đá ra khỏi cửa, thất bại trong việc thượng vị…. khó nói đến thế à?”
“Đáng tiếc cô tính toán nhầm chỗ rồi.”
“Ông đây không phải là người thích đổ vỏ và ông đây không thích bị cắm sừng.”
“Biến dùm cái đi!”
Mắt Thẩm Y Y lập tức đỏ lên.
“A Thần, anh hiểu lầm rồi, em…”
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, có vẻ đau khổ vì bị hiểu lầm.
Cô ta bước đi loạng choạng, ra ngoài cửa, như một bông hoa sen trắng yếu đuối.
“Đứng lại!” Giang Thần cau mày hét lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây đã cho cô đi chưa!”
“Em biết mà, A Thần, trong lòng anh có em…”
Vẻ mặt của Thẩm Y Y sáng lên.
Đôi mắt quyến rũ tràn đầy cảm động và hy vọng.
Đáng tiếc tất cả toàn vứt cho người mù.
Giang Thần căn bản không quan tâm đến cô ta.
Thay vào đó, anh ấy chuyển sự chú ý sang tôi mà không hề có chút gợn sóng nào.
“Đúng, chính là cô… chị gái y tá đứng ngoài cửa ý.”
“Người phụ nữ này đã làm tôi bị thương. Xin hãy giúp tôi gọi cảnh sát. Cảm ơn chị.”
“Chị gái… y tá..?”
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Nhìn chiếc áo phông trắng và chiếc quần dài tôi mặc
Ban đầu tôi rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của anh ấy.
Nhưng giờ, tôi nghiến răng.
Được lắm!
Giang Thần! Anh! Chính thức mồ côi vợ!