Mọi chuyện đều trở lại như bình thường.
Chỉ còn mười ngày nữa là hết thời gian chờ ly hôn.
Tôi và Tô Kỳ hẹn nhau ra ngoài dạo phố.
Lúc đang dùng bữa, Tô Kỳ hăng hái nói trong vô thức: “Mình nói cậu nghe, Bùi Phóng kia…”
Cô ấy bỗng im bặt.
Trước kia chúng tôi rất thích nói xấu anh em nhà họ Bùi trong khi thưởng thức trà chiều…
Tô Kỳ im lặng một lúc lâu.
“Đi, chúng ta đến sàn nhảy đi. Đổi gã khác thôi chứ có gì đâu, dăm ba cái yêu đương nhằm nhò gì.”
Sáng nay chúng tôi lại lướt thấy tin tức Bùi Phóng và ngôi sao Tống Miên kia tiếp tục bị cánh nhà báo chụp lại cảnh đi cùng nhau.
Tô Kỳ và Bùi Phóng khác với tôi cùng Bùi Kiêu. Chúng tôi chỉ mới kết hôn được vài tháng, còn hai người kia đã bên nhau hơn một năm rồi.
Tuy Tô Kỳ luôn nói không thích “phi công trẻ”, chỉ thích những ai lớn tuổi hơn mình, nhưng cô ấy đâu biết lúc nào cô ấy cũng nhắc đến Bùi Phóng đâu chứ?
Tôi đoán chắc Tô Kỳ đang không vui nên ở bên bầu bạn đến cùng.
Nhìn Tô Kỳ vui vẻ nhảy nhót với ly rượu trong tay mà tôi thấy nhẹ nhõm biết bao.
Tôi không ra nhảy với cô ấy, không phải là không muốn mà là vì tay chân chẳng phối hợp ăn ý với nhau. Theo lời của Tô Kỳ, nếu tôi mà ra nhảy thì đừng bao giờ bảo quen cô ấy.
May mắn là tôi chẳng hứng thú với mấy trò này.
Tôi yên lặng ngồi nhâm nhi ly rượu trên sô pha.
Tô Kỳ như ngôi sao sáng giữa sàn nhảy, thế nên rất nhanh đã có người đến tiếp cận cô ấy. Người nọ không lớn tuổi lắm, thoạt nhìn cũng tầm Bùi Phóng.
Tôi quay sang nhìn hướng khác.
Chẳng biết rượu này có tên là gì nữa, Tô Kỳ chọn nó cho tôi, vị không gắt quá, thậm chí còn mang theo hương trái cây.
Đúng lúc tôi cũng đang khát, thế là tôi uống một ngụm lớn.
Đột nhiên có một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần tây đen tiến về phía tôi. Ơ sao trông giống Bùi Kiêu vậy nhỉ? Còn có cả quản lý của anh ấy nữa kìa!
Nhưng tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở chỗ này.
Tôi ngơ ngác nhìn người nọ, đến khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Kỳ thì tôi vội vàng đứng lên rồi nhanh chân chạy tới sàn nhảy.
Nào ngờ tôi trông thấy Bùi Phóng đang vác Tô Kỳ trên vai, bên cạnh còn có người con trai định tiếp cận cô ấy lúc nãy.
Hình như anh ta và Bùi Phóng đang cãi nhau.
Trong lòng tôi chỉ có Tô Kỳ, tôi vội đi tới, nhưng trước mắt bỗng mờ đi, cuối cùng tôi ngã xuống.
Giây cuối cùng trước khi chìm vào cơn mê, tôi cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm lấy eo mình, cả giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai: “Tự Tự.”
Tôi bị tiếng còi xe đánh thức.
Đập vào mắt tôi là gương mặt lạnh lùng của Bùi Kiêu, anh vừa nhìn phía trước vừa ấn còi liên tục.
Có lẽ nhận ra tôi đã tỉnh nên anh vội quay sang.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, dựa vào ánh đèn đường hắt vào trong xe, tôi trông thấy sống mũi cao thẳng và sườn mặt nghiêm nghị của anh.
Nhìn xuống một chút nữa… yếu hầu thật tròn…
Dường như nó cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi nên khẽ trượt xuống…
Bỗng dưng tôi thấy miệng lưỡi đắng khô.
Tôi lại ngước mắt lên nhìn, mái tóc đen của Bùi Kiêu khẽ rủ xuống, ánh mắt hẹp dài chất chứa bao nhiêu lo âu.
“Tự Tự? Em tỉnh rồi à? Có ổn không?”
Tôi chẳng nghe được chữ nào cả.
Trong mắt tôi chỉ có đôi môi xinh đẹp đang không ngừng khép mở kia mà thôi.
Anh ấy đang nói gì vậy?
Nhìn cái miệng này… chắc hôn sướng lắm nhỉ?
Bùi Kiêu thấy tôi cứ ngây ra thì vội tăng tốc độ lái xe. Lúc dừng đèn đỏ, anh lại quay sang nhìn tôi.
Nhưng nhận thức của tôi vẫn chưa chịu quay về, thế là tôi vươn tay ra chạm vào yếu hầu của người nọ.
Yếu hầu của Bùi Kiêu lại chuyển động, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, gân xanh trên mu bàn tay cũng nhô lên. Cuối cùng, Bùi Kiêu bắt lấy tay tôi rồi ép nó xuống đùi tôi.
Tôi không thích đâu!
Tôi tiếp tục vươn tay ra, nhưng lần này Bùi Kiêu đã nhanh tay lẹ mắt bắt lại được.
Có chiếc xe ở phía sau nhấn còi giục, gân xanh trên trán Bùi Kiêu bắt đầu hiện ra, anh gằn từng tiếng: “Tự Tự, đừng nghịch nữa.”
Sau cùng, Bùi Kiêu buông tay tôi ra, anh nhanh chóng tháo cà vạt rồi trói hai tay tôi lại. Đến lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi tới nhà họ Bùi, Bùi Kiêu mở cửa xe, bước xuống rồi ôm tôi ra khỏi xe.
Lúc được anh bế trên tay, ý thức trong tôi đã quay về đôi chút. Tôi cảm nhận được Bùi Kiêu cởi giày trên chân tôi ra, sau đó còn đắp chăn cho tôi nữa.
Đến lúc này thì tôi giận thật rồi đấy.
Dẫu gì tôi cũng được gọi là người đẹp cơ mà, chẳng lẽ tôi chẳng có sức quyến rũ với anh ấy sao?
Trong lúc đầu óc bị cồn kiểm soát, tôi đè lên người Bùi Kiêu lúc nào chẳng hay.
Cả người anh căng cứng, đầu ngón tay khẽ run, ngay cả giọng nói cũng bị kiềm lại: “Tự Tự, đừng như vậy mà.”
Tôi cười khẽ: “Anh Bùi, đừng kiểu gì hả?”