Vậy người bây giờ đang ôm tôi trong lòng là ai?
Người bên ngoài nhíu mày gõ gõ lên cửa kính xe.
Tim tôi như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Người trước mặt tôi lại nặng nề thở ra, thanh âm lạnh lẽo.
“Lại đến phá chuyện tốt của người khác.”
Tôi trợn tròn mắt, sợ hãi đẩy người trước mặt mình ra.
Anh lại dùng bàn tay to lớn kiềm chế ở sau thắt lưng tôi.
Tay kia nâng lên thay tôi lau đi vết son môi bị lem.
Răng nanh kề sát cổ tôi nỉ non: “Ngoan, đừng nhúc nhích, em cũng không muốn bị phát hiện đâu đúng không, chị dâu…”
Hai chữ cuối bị anh nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai tôi lại có sức nặng ngàn cân.
Đồng tử tôi co rút.
Anh quay mặt tôi ra đối diện với người bên ngoài xe, thanh âm hung tợn: “Bây giờ, kéo cửa kính xuống.”
Tôi bị yêu cầu của anh dọa sợ, mắt trợn to.
Rõ ràng là cửa xe đã dán lớp phòng trộm, nhưng tôi vẫn có cảm giác người bên ngoài có thể nhìn thấy hết từng động tác của mình.
Tôi cầm lấy bàn tay ấm áp đang bóp mặt tôi của anh, sợ hãi lắc đầu.
“Đừng mà.”
Thanh âm tôi run run, ngay cả đuôi mắt cũng ẩm ướt.
Đối tượng kết hôn của tôi lúc này đang đứng bên ngoài nhìn thấy mọi thứ.
Mà tôi – người vợ trên danh nghĩa của hắn lại đang bị một người đàn ông ôm vào trong ngực.
Thật hoang đường.
Anh nhìn ra đáy mắt tôi đang giãy giụa, lực đạo trên tay thả lỏng ra, cười nhạo: “Đúng là nhát gan.”
Dứt lời, cửa kính xe đã bị anh kéo xuống.
Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị đối diện với người ở ngoài xe.
Cặp mắt lãnh đạm xa cách kia nhìn tôi, không chứa bất cứ chút tình cảm nào.
“Sao không nghe máy?”
Kinh Thời Khiêm dùng giọng điệu như đang thương lượng công việc hỏi tôi, giống như tôi là đối tượng đàm phán của hắn vậy.
“Không nghe thấy, vừa nãy ở trong tiệc có uống chút rượu nên hơi choáng, em đang nghỉ ngơi.”
Tôi cố gắng giả vờ trấn định trả lời lại.
Kinh Thời Khiêm “ừ” một tiếng, vừa muốn mở cửa xe phía sau ra thì đã bị tôi ở bên trong túm chặt lại.
Đầu ngón tay của tôi đang bị người đàn ông ngồi xếp bằng dưới chân tôi nắn bóp.
“Anh… anh ngồi đằng trước đi.”
Hắn nhíu mày.
“Lái xe bị đau bụng nên tạm thời không tới được, chỉ có thể phiền anh lái xe.”
Tôi khẩn trương nuốt nước miếng.
Kinh Thời Khiêm không nói gì nữa, ngồi sang ghế lái.
Vừa muốn lái đi, hắn lại cầm lên một cặp kính gọng vàng rơi ở dưới chân, hỏi:
“Của ai vậy?”
Đại não của tôi trống rỗng trong chớp mắt.
“Chắc là của Tiểu Hồ.”
Tôi liền lấy cậu tài xế kia ra làm lá chắn.
Trong lòng thầm cầu khẩn hắn đừng nghi ngờ gì nữa.
Tôi ra vẻ khó chịu bảo hắn nhanh chóng lái xe đi, hắn cũng không hỏi gì nhiều nữa.
Tôi nhắm mắt không nói gì, đỡ cho Kinh Thời Khiêm lại nhiều lời thêm một câu.
Nói nhiều sai nhiều.
Lúc này, người đàn ông đang trốn ở dưới người tôi đan năm ngón tay vào lòng bàn tay tôi, làm ra động tác mười ngón đan xen.
Ánh mắt của anh vừa thưởng thức lại rất hài lòng.
Anh còn chỉ chỉ cằm mình, làm ra khẩu hình khi phát âm.
“Còn đau không?”
Lực đạo lúc nãy anh bóp tôi không nhỏ.
Đối với người đang khẩn trương cực độ như tôi, làm sao còn để ý tới chút đau đớn nhỏ đó.
Tôi căm giận trừng anh một cái.
Nhìn thấy cái miệng đóng mở liên tục của anh, tôi liền lấy tay bịt kín miệng anh.
Chiếc lưỡi lướt qua lòng bàn tay, ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm tôi.
Bàn tay tôi run lên vì nóng.
“Khó chịu lắm sao?”
Kinh Thời Khiêm ngồi ở phía trước sau khi chỉnh gương chiếu hậu liền thuận tiện quan sát tôi.
May mà đèn trong xe không bật, người bên chân tôi lại núp trong bóng tối cho nên không lộ ra.
“Có, có một chút.”
Tôi đáp một câu, tên cầm thú kia liền cắn tôi một cái.
Cho tới khi năm ngón tay tôi đều cảm nhận được sâu sắc vết cắn của anh.
Lòng dạ của người này rất hẹp hòi, hẹp hòi tới có chút biến thái, đây là nhận thức trực quan của tôi về anh.
Nửa giờ xe chạy làm cho tôi cảm giác như đã qua một thế kỷ.
Phía sau lưng có cảm giác lành lạnh.
Sau khi về tới nhà, tôi giả vờ khuyên tai mình bị rơi mất cho nên liền ở lại trong xe tìm kiếm.
Kinh Thời Khiêm đi vào nhà trước.
Tôi không biết có nên cảm thấy may mắn vì hắn không quan tâm tới tôi mới để cho tôi có cơ hôi thở phào hay không nữa.
Người trước mặt đứng dậy ngồi lên ghế.
Anh không để ý tới sự giãy giụa của tôi, ôm tôi đặt lên trên đùi anh.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Sợi dây đàn căng chặt trong đầu tôi lúc này đã bắt đầu rung lên.
Anh lạnh nhạt vén mái tóc hỗn loạn của tôi ra sau tai.
“Kinh Thời Niên.”
Một cái tên mà tôi chưa từng nghe qua ở cái nhà họ Kinh này.
“Cuối cùng anh cũng có thể nói cho em biết tên thật của mình rồi, em không cần phải gọi anh bằng tên của người khác nữa.”
Trong mắt Kinh Thời Niên là một loại dục vọng chiếm hữu gần như là cố chấp, nóng bỏng như ánh lửa, đem lý trí của tôi thiêu đốt không còn mảnh tro.
“Vì sao anh phải làm như vậy?”
Tôi tức giận.
Thời gian dài như vậy, tôi lại giống như một con ngốc, bị anh đùa bỡn trong tay, đem tình yêu trao hết cho anh.
Đổi lấy được cái gì chứ, từ đầu tới cuối đều là âm mưu không rõ mục đích của anh.
Vẻ mặt anh ẩn ở trong bóng đêm.
Rất lâu cũng chưa lên tiếng.
…..
Tôi ngơ ngác nằm trên giường, vẫn chưa thể tiêu hóa được hết thảy những chuyện vừa xảy ra lúc chiều tối.
Quá mức hoang đường.
Thì ra ba tháng nay, người ngày ngày triền miên với tôi căn bản không phải là đối tượng kết hôn của tôi.
Mà là Kinh Thời Niên.
Em trai của đối tượng kết hôn.
Kinh gia chỉ có một đứa con là Kinh Thời Khiêm, chưa từng tuyên bố ra ngoài là có một người khác.
Ngay cả bảo mẫu cũng nói Kinh gia chỉ có một cậu chủ.
Đang lúc tôi đang hao hết tâm tư để suy nghĩ.
Nệm giường đột nhiên hãm xuống, sau lưng truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp, một bàn tay nóng bỏng trượt lên vùng bụng phằng lì của tôi.