Có Không Giữ, Mất Ăn Vạ

Chương 13



Chương 13:

Kiều Nhạn Thạch cầu hôn tôi.

So với Giang Tiên Anh năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.

Hắn cho người máy mang nhẫn tới trước mặt tôi, lại thả rất nhiều hoa sơn chi rơi xuống.

Hắn giơ nhẫn lên quỳ trên mặt đất: “Tiểu thư Tống Thư Ý, gả cho anh nhé.”

Trước đây hắn vẫn luôn ngáo ngơ, nói chuyện có chút không đứng đắn.

Nhưng lần này, hắn rất trịnh trọng, cũng rất chân thành, thậm chí còn rất cẩn thận.

Tôi đưa tay ra trước mặt hắn.

Hắn đeo nhẫn lên rồi mừng rỡ hôn tôi.

“Cuối cùng cũng có thể lên làm chính thất rồi, em không biết anh ghen tỵ với người khác bao nhiêu lâu rồi đâu!”

Tin tức tôi với Kiều Nhạn Thạch chuẩn bị kết hôn nhanh chóng bị giới truyền thông đưa tin.

Giang Tiên Anh lại tìm tới, nhìn thấy tôi và Kiều Nhạn Thạch nắm chặt tay nhau, vẻ mặt đau đớn.

Tôi sợ hai người lại đánh nhau: “Anh đi lên trước chờ em.”

Kiều Nhạn Thạch không muốn tôi ở một mình cùng với hắn, nhưng vẫn tôn trọng tôi: “Vậy anh ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”

“Em với hắn ở bên nhau chưa được một năm, đã muốn kết hôn rồi, có đáng tin không?”

“Tôi với anh yêu nhau 6 năm, quen nhau 20 năm, có đáng tin không?”

Hắn bị tôi hỏi vặn lại á khẩu không trả lời được: “Hắn cũng là đàn ông, em tin hắn sao?”

“Tin, đã yêu thì sẽ tin, nếu không sao lại yêu nhau?”

Những năm tôi với Giang Tiên Anh ở bên nhau đó, cũng vì tin hắn yêu tôi, mới không nỡ buông tay.

“Nếu hắn cũng phản bội em…”

“Vậy thì bai bai, người tiếp theo càng ngoan hơn.”

Đây là những gì tôi học được trong trò chơi tình yêu với Giang Tiên Anh, không ai không thể yêu ai.

Sáu năm, tôi có thể buông bỏ.

Lần tiếp theo, tôi cũng có thể.

Không nên vì một lần bị thương, mà từ bỏ sự tồn tại của tình yêu.

Vì người cặn bã như thế không đáng.

Nhưng cũng không nên vì bất cứ người nào làm tổn thương chính mình trong tình yêu, cũng không đáng.

Chỉ có người thật sự yêu thương quan tâm bạn, người không yêu bạn, chỉ xem những trò cười của bạn mà thôi.

Hắn nở một nụ cười khó coi: “Nếu anh không gặp Lâm Nhất Uyển thì tốt rồi, chắc chắn người cùng em bước vào lễ đường, sẽ là anh.”

“Anh nhầm rồi, mãi mãi không thể.” Tôi ngắt lời hắn. “Không phải cô ta, cũng sẽ có người phụ nữ khác, trái tim của anh sẽ không ngừng rung động.”

“Sau này anh sẽ không tới làm phiền em nữa, Lâm Nhất Uyển mang thai rồi, anh phải cưới cô ấy.”

“Vậy thì tốt quá.” Tôi cười thật lòng.

Giang Tiên Anh đưa cho tôi một sợi dây chuyền, là hồng ngọc, chất lượng này chắc giá phải mấy tỷ, hắn nói là quà cưới tặng tôi, sau đó cô đơn xoay người đi.

Kiều Nhạn Thạch vội vàng đi tới, hỏi tôi hắn đã nói gì với tôi.

Tôi nhướng mày, cười nói:

“Hắn nói anh cũng là đàn ông, cũng sẽ không dáng tin, sau này cũng sẽ ngoại tình, em sẽ thảm thôi.”

“Vớ vẩn, hắn nghĩ ai cũng như hắn không kiểm soát được thân dưới sao. Người với chó vẫn có sự khác nhau, anh cũng không phải là Teddy.”

Hắn còn sợ tôi không tin, lập tức ôm lấy tôi.

“Vợ à, em đừng tin những lời nói châm ngòi ly gián của hắn. Trước khi kết hôn chúng ta lập hiệp nghị, nếu như anh ngoại tình, tất cả tiền của anh đều sẽ là của em, anh lập tức trở thành kẻ khố rách áo ôm. Nếu thật sự có ngày như thế, dù sao cũng đừng đau lòng thương anh, anh đáng đời, sao lại có thể không yêu người rung động lòng người như em đây? Anh thề anh sẽ không bao giờ muốn nếm thử mùi cớt ở bên ngoài…”

Tôi đã được chữa lành bởi những lời trêu chọc của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.