Phu quân thủ đoạn thật nhiều.
Phụ hoàng cũng sủng chàng, muốn làm cái gì cũng được.
Cưỡi ngựa trong lâm viên hoàng gia.
Điều làm ta phiền não nhất chính là ngựa.
Từ sau khi ta ngã ngựa, mọi người đều nói ta ngu ngốc. Vì vậy ta đã không đến Lâm Viên trong nhiều năm và cũng chưa từng cưỡi ngựa thêm lần nào.
Phu quân lúc cưỡi ngựa trông anh tuấn quá.
Ta nhìn chằm chằm vào phu quân.
Phu quân nhảy xuống ngựa.
Phụ hoàng khen ngợi chàng ấy vì kỹ năng cưỡi ngựa tốt.
Phu quân xua tay, bản lĩnh học được trên chiến trường tự nhiên đẹp hơn kỹ năng chỉ dùng để phô trương thanh thế.
Khi nói đến ai cưỡi ngựa giỏi nhất, hoàng tỷ của ta chắc chắn là số một.
Phu quân đề nghị muốn xem hoàng tỷ biểu diễn.
Phụ hoàng đồng ý, nhưng hoàng tỷ trông có vẻ rất sợ hãi.
Chẳng lẽ tỷ ấy cũng sợ ngã?
Hoàng tỷ đã lên ngựa và cưỡi ngựa rất giỏi, ước gì ta cũng biết cưỡi ngựa.
Tuy nhiên, dáng người của hoàng tỷ lại luôn run rẩy, như đang sợ hãi điều gì đó.
Đang định xuống ngựa, phu quân lạnh lùng nói.
“Công chúa Khánh Vân, hãy cẩn thận, đừng ngã ngựa như Khánh Dương!”
Đúng là chạm vào chỗ đau mà, kỹ năng của hoàng tỷ và ta có thể so sánh cùng nhau sao?
Hoàng tỷ của ta rất lợi hại, chàng chẳng hiểu gì cả!
Ta đang phàn nàn, nhưng không ngờ rằng hoàng tỷ lại bất giác không tự chủ được.
Nghe những lời phu quân nói, một khắc thất thần, con ngựa bỗng phát điên lên.
Hoàng tỷ bị ném văng xuống ngựa.
Vào thời điểm quan trọng, Lâm Thù Nguyên bước tới đỡ lấy hoàng tỷ.
Còn may, còn may…
Phu quân nhìn Lâm Thù Nguyên, nâng cằm ta hỏi:
“Chính hắn là người đã đẩy nàng ngã phải không?”
Ta gật đầu, đẩy mạnh đến mức ta ngã ngồi dưới đất.
Theo tính cách hẹp hòi của phu quân, lẽ ra chàng ấy nên dạy cho Lâm Thù Nguyên một bài học từ lâu rồi, tại sao chàng ấy vẫn chưa ra tay?
Đây là điều mà Tiểu Đào đã nói với ta.
Ta cau mày, chỉ đẩy ta ngã ngồi một cái, có gì để dạy dỗ đâu?
Muốn ta cũng đẩy hắn ngã ngồi giống ta hả?
Ta chỉ làm mấy trò này khi còn nhỏ thôi, từ sau mười tuổi ta đã không làm vậy nữa rồi.
Hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên tạ lỗi, nói rằng họ có chút mất tập trung và con ngựa phát điên, đã khiến phu quân và ta phải sợ hãi.
Phu quân cười lạnh, nhìn Lâm Thù Nguyên rồi nói.
“Công chúa Khánh Vân thật may mắn. Hôm nay con ngựa chỉ bị hoảng sợ một chút, vả lại còn có người đứng ra hỗ trợ”
Đôi mắt chàng ấy liếc nhìn Lâm Thù Nguyên, đầy sát ý.
Ta phản đối, phu quân ta sao có cười trên nỗi đau của người khác như thế!
“Hoàng tỷ suýt ngã, chàng lại còn nói mỉa mai!”
Ta rất tức giận nhưng không dám đứng ra trước mặt hoàng tỷ để nói đỡ cho tỷ ấy.
Hoàng tỷ không thích ta cho lắm, dù ta ngu ngốc cũng cảm nhận được điều đó.
Phu quân ta bất lực nhìn ta, nói rằng muốn trút giận cho ta sự rất khó khăn.
Nếu người khác gặp phải những chuyện này và có cơ hội trả đũa thì họ còn làm hơn thế này nữa.
Còn ta, thật ngu ngốc, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Vương phi của mình, mình phải chiều chuộng thôi, chẳng còn cách nào khác.
“Được rồi, được rồi, ta không vậy nữa.”
Mọi người đều phát hiện ra rồi. Cần vương nói chuyện với người khác đều xưng “bản vương”, nói chuyện với ta thì xưng “ta”, nhưng ta không để ý tới điều này.
Vốn dĩ hôm nay cưỡi ngựa xong, chúng ta phải quay về thu dọn hành lý, dù sao cũng phải về Đại Uyên.
Sau khi từ biệt phụ hoàng, mẫu hậu xong, mới đi được mấy bước thì phu quân quay trở lại nhìn Lâm Thù Nguyên.
Lâm Thù Nguyên đang ôm hành lý trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
Phu quân liền nói: “Có người nhầm minh châu là mắt cá, thật là ngu ngốc”
Sau đó phu quân cùng ta rời đi.
Sau khi rời đi, ta không ngừng hỏi, Lâm Thù Nguyên coi loại minh châu nào là mắt cá? Bị lừa khi mua đồ cổ hả?
Phu quân chỉ mỉm cười và không trả lời.
Sau khi ta và phu quân rời đi.
Phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng tỷ đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Lâm Thù Nguyên nhìn vào bóng lưng của chúng ta, thật lâu không thể thả lỏng.
Khi còn nhỏ hắn với Công chúa Khánh Dương có mối quan hệ rất tốt.
Nhưng kể từ khi cô ấy trở nên ngốc nghếch, họ chưa bao giờ gặp mặt nhau.
Khi họ gặp lại nhau, cô ấy ngã trúng vòng tay hắn. Quần áo của cô ấy xộc xệch, mặt đầy bụi, trông không giống một công chúa chút nào.
Hắn theo bản năng đẩy ra, không ngờ gần đó lại tụ tập rất nhiều người.
Sau đó hắn muốn xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội.
Bỏ lỡ rồi, chính là mất luôn cơ hội.