Chương 2: Kẻ cứu rỗi
“Đừng! Đừng giết tôi!”
Sợi dây lý trí trong đầu tôi hoàn toàn đứt đoạn, bản năng sinh tồn trỗi dậy mãnh liệt, tiếp thêm can đảm cho tôi. Hai tay bị trói vội vã nắm lấy cánh tay anh ta. Tôi ngước nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào van xin:
“Xin anh, đừng giết tôi… Bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cố kiếm được.”
Tôi nấc lên, nước mắt không ngừng rơi: “Hai năm tới… tôi thật sự không muốn chết… xin anh…”
Người đàn ông cúi xuống, ánh mắt lướt qua bàn tay tôi đang níu lấy anh. Anh khựng lại một chút, rồi nhướng mày đầy thích thú, giọng trầm thấp vang lên:
“Hai năm tới chết thì sao?”
Tôi nghẹn lời.
Đây có phải là trọng điểm đâu chứ!
Nhưng tôi chẳng dám không trả lời.
“Bởi… bởi vì…” Tôi cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Nhà nước đã cho phép sinh ba con rồi. Nhưng bây giờ người trẻ hầu hết chẳng muốn sinh con.”
“Vậy nên nếu giờ mà chết… rất có khả năng tôi sẽ đầu thai vào mấy gia đình già quyết sinh ba.”
“Cả đời này tôi chưa được hưởng phúc, chết lúc này thật sự không đáng…”
Biểu cảm của người đàn ông thoáng chút bất ngờ. Anh mím môi, dường như khóe môi còn ẩn hiện một nụ cười. Nhưng tôi nào dám để ý, bởi sức nóng trong cơ thể đã bắt đầu lan tỏa, từng chút từng chút, khiến tôi không khỏi hoảng loạn. Trong nỗi sợ hãi cái chết và cả những điều tồi tệ có thể xảy ra, tôi lục tìm bất cứ quân bài nào có thể cứu mạng mình.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc táo bạo, tôi nhón chân khẽ hôn lên môi anh:
“Tôi sẽ ngoan, không phản kháng. Anh muốn làm gì… cũng được…”
Căn phòng bỗng chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, yết hầu anh khẽ động. Nhưng anh không nói gì.
Nhận ra tia hy vọng le lói, tôi cắn môi, hai tay bị trói nâng lên bám lấy cổ anh, rồi nhẹ nhàng nhích lại gần. Tôi lại hôn anh, lần này dường như mạnh dạn hơn một chút. Người đàn ông đột ngột giữ lấy cổ tôi, đẩy nhẹ tôi ra, tạo một khoảng cách vừa đủ. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt thâm trầm:
“Tôi không định giết cô. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Tôi có thể tìm cho cô một người đàn ông khác.”
“Nhưng đi theo tôi rồi, thì đừng mong còn đường lui.”
Sức nóng trong người càng bùng lên dữ dội, mắt tôi dần trở nên mơ màng. Tôi tựa vào lồng ngực anh, lắc đầu:
“Tôi sẽ đi theo anh.”
“Không hối hận.”
Nếu số phận đã an bài không thể giữ được trong sạch, chí ít… cũng phải tìm người đẹp trai để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy, môi tôi liền bị anh chiếm lấy không chút do dự. Người đàn ông siết chặt lấy tôi, nụ hôn như nhấn chìm mọi ý thức còn sót lại.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.