Trời ạ! Anh, anh môi của anh chạm tới, sau đó là đầu lưỡi vừa vào vừa ra trong khe hoa của cô, trêu chọc, mút lấy, hút hết mật dịch trào ra của cô, nhưng lại làm nó chảy ra càng nhiều.
Tô Tử Khanh sướng đến muốn kẹp chặt chân, nhưng vì đang gác trên vai anh nên không thành công, eo cô bỗng co rúm lại, mạnh mẽ hơn bất cứ lần dạo đầu nào trước đây.
Một tay Thẩm Tây Thời ấn lên bụng nhỏ cô, một tay tóm lấy mông cô, cố định cô lại, khiến cô không cách nào thoát được.
“Đừng… ưm a… Đừng… a…” Tô Tử Khanh vừa thoải mái vừa ngượng ngùng. Khoái cảm mạnh mẽ hơn so với bất kỳ lần nào trước kia. Chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt tiến vào âm đ*o chặt khít của cô, dẫn ra càng nhiều d*m thủy, làm cho lý trí cô cũng mờ dần.
“Chảy ra nhiều nước thế mà còn nói là không muốn à…” Thẩm Tây Thời liếm lên âm v*t của cô, thò ngón giữa ở tay phải vào âm đ*o của cô, lần mò trong nếp uốn của thành vách bên trong.
“A! Ưm a…” Tô Tử Khanh muốn dùng tay đẩy anh ra, lại bị anh bắt được. Nắm chặt cổ tay, cố định ở bụng dưới, khiến cô không động đậy được, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đầu lưỡi nhanh chóng đẩy tới âm đế, tốc độ trên tay cũng tăng vọt. Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy đến đỉnh điểm thì như có thứ gì phá vỡ, sóng nhiệt phun ra ngoài, cô hét lên một tiếng.
Thẩm Tây Thời thở hồng hộc, ngẩng đầu lên, cười, nhìn cô gái trần trụi trước mặt.
Cô ôm mặt, cả người run lên.
Thẩm Tây Thời kéo tay cô xuống, hôn cô một cái: “Trốn sao?”
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy mâu thuẫn, được anh hầu hạ đến thoải mái, nhưng lại không cam tâm bị anh dùng tay đùa giỡn thế này.
Cô thở gấp, vừa bình ổn lại, cũng cảm giác được Thẩm Tây Thời cầm lấy nhành hoa, cắm nó vào trong tiểu huy*t của cô, khẽ động.
Người đàn ông này, hôm nay muốn chơi c.hế.t cô hả?
Tiểu huy*t mẫn cảm vừa trải qua cao trào lại bị nhành hoa lành lạnh kích thích, cô không nhịn được nhẹ cong eo lên.
Quả nhiên nghe được tiếng cười khẽ của Thẩm Tây Thời.
Cười cái gì mà cười!
Tô Tử Khanh ôm cổ anh, ngồi dậy. Chân móc lên hông anh, kề bên tai, hà hơi nói nhỏ: “Nhỏ như vậy thì sao mà đủ, muốn gậy th*t lớn của tổng giám đốc Thẩm tiến vào…”
Sau khi nói xong thì rút lui, tay sờ lên dư*ng vật đã cương cứng của anh, nhìn anh bằng vẻ mặt khiêu khích.
Thẩm Tây Thời nắm cằm cô, hung hăng hôn lên. Anh thật sự vừa yêu vừa hận cái miệng nhỏ thành thật này.
Tô Tử Khanh vừa hừ hừ như mèo nhỏ, hôn trả lại anh. Anh hôn vừa vội vừa mạnh, hận không thể liếm hàm răng cô một lần.
“Con nhóc lẳng lơ này.” Thẩm Tây Thời ôm cô, thẳng người dậy, tay đỡ mông cô, vừa hôn cô vừa đi về phía phòng ngủ: “Ngoan, đến giường sẽ chơi em.”
Anh ném người lên giường lớn màu trắng mềm mại, cởi quần ra, bao phủ người xuống.
“Lấy bao… ở ngăn kéo tủ đầu giường.” Nhân lúc cái hôn rời đi, Tô Tử Khanh không quên nhắc nhở, nhưng lập tức như nhớ ra cái gì, vội vàng đứng dậy, muốn tóm lấy tay anh.
Nhưng muộn rồi.
Anh kéo ngăn kéo ra, se.x.toy, gậy rung, dụng cụ mút, to to nhỏ nhỏ, đủ loại màu sắc.
Cô sống một mình, bình thường ít có người tới thăm. Cho dù là bạn nữ cũng sẽ không vào phòng ngủ, cho nên cũng không có gì che giấu, đặt ngay ở ngăn kéo để tiện lấy ra dùng.
“Hả?” Thẩm Tây Thời nhíu mày, nhìn cô.
“Khụ…” Tô Tử Khanh có chút quẫn bách: “Nhu cầu… của người trưởng thành…”
Gậy rung và dụng cụ mút dù sao cũng mang lại kho.ái cả.m khác với người thật.
Nhưng mà lúc có Thẩm Tây Thời thì đã lâu rồi cô chưa sử dụng bọn chúng.
“Anh không thỏa mãn em à?” Thẩm Tây Thời lườm cô một cái. Cả người cô trần trụi, đặc biệt mê người.
Tô Tử Khanh liếc thứ cường tráng bên dưới của anh một chút, ánh mắt mê ly, liếm khóe môi: “Trước kia có một mình thì dùng… giờ có anh rồi thì đâu cần chúng nữa.”
Thẩm Tây Thời trong lòng khẽ rung động, thế này là gián tiếp biết được cô độc thân cũng lâu, bên cạnh không có đàn ông. Đúng là sảng khoái tinh thần. Hai ngón tay kẹp lấy áo mưa, đưa tới trước mặt cô: “Đeo lên cho anh.”
Tô Tử Khanh xé bao ngoài, lấy ra chiếc áo mưa thật mỏng, từ từ đặt lên q.uy đ.ầ.u to lớn của anh, sau đó kéo xuống dưới.
Cho đến khi đeo xong, Thẩm Tây Thời đỡ eo cô, lên tiếng ra lệnh: “Tự mình ngồi lên.”
Rất có phong thái của bậc đế vương.
Tô Tử Khanh vốn vẫn ngồi quỳ trước mặt anh, bên dưới có nước nhỏ giọt, làm ướt cả đệm. Lúc này tiểu huy*t của cô rất ngứa, vượt tới bên người anh, hai tay đỡ dương v*t thô to, chà xát hai lần ở cửa huy*t, đặt ở đúng chỗ sau đó ngồi xuống.
Côn th*t thô to chen vào hoa huy*t chặt khít, cả hai đều toát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.
Tư thế nữ ngồi trên thế này khiến âm đ*o cô thít chặt, bao thật sâu lấy dư*ng vật của Thẩm Tây Thời. Tự cô tìm góc độ thoải mái, cọ vào vị trí mẫn cảm nhất của mình, uốn éo.
Ở góc độ này, âm đế cọ vào bụng dưới của anh. Lông mu thô ráp chà vào phần đế mẫn cảm, trong tiểu huy*t đang phun ra nuốt vào một cây gậy th*t lớn, khoái cảm song song khiến cô thích tới nỗi kêu lên.
“Ưm… Sâu a~ sướng quá… Sờ em đi…” Nói rồi kéo hai tay Thẩm Tây Thời tới đặt lên đầu vú của mình.
Thẩm Tây Thời sờ bầ.u ng.ự.c mềm mại của cô, nơi đó đang rung lên theo động tác đong đưa của cô. Thẩm Tây Thời xoa ng.ự.c cô, bóp lấy nú.m v.ú của cô mà chơi đùa.
Anh nhìn người bên trên. Tóc dài xõa ra, hơi mím môi, con ngươi thấm đẫm tì.nh d.ục, trong vẻ mờ mịt lộ ra chút ánh sáng, từ trên cao nhìn xuống, bễ nghễ như một nữ vương.
“Ở trên thoải mái đến vậy à?” Anh nắm eo cô, phối hợp với động tác nhấn xuống dưới của cô, bản thân nhấc eo ôm lên trên.
Đương nhiên thoải mái. Đại boss bình thường toàn ra lệnh, nhà tư bản làm mưa làm gió trên thương trường, lúc này ngoan ngoãn bị cô cưỡi trên người, phải nói là thoải mái muốn ch.ế.t.
Tô Tử Khanh, không hổ là mày, đúng là ra dáng nữ vương!
“Bản vương cưỡi ngươi, đương nhiên thoải mái rồi.”
Tiêu rồi, không cẩn thận nói ra lời trong lòng rồi…
“Thật sao?” Nghe giọng nói của Thẩm Tây Thời như mang theo vẻ nguy hiểm.
Anh xoay người một cái, tình thế bị đảo ngược.
“Nằm sấp cho hẳn hoi, m.ô.ng nhấc cao lên.” Oai phong chỉ được năm giây, nửa người trên của Tô Tử Khanh bị ấn trên giường, m.ô.ng vểnh cao, bị một bàn tay ép lại, gậy th*t to dài lần nữa chen vào, chống tới nơi mẫn cảm bên trong cô.
Cô chỉ cảm thấy sau tai ẩm ướt, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác ác bức: “Nhưng bây giờ không phải người vẫn phải ngoan ngoãn bị chơi à? Nữ vương bệ hạ!”
Mẹ kiếp!
Nhân sinh biến hóa khôn lường.
Lần sau nhất định phải tấn công lại!