Tô Tử Khanh nằm ở trên giường, đôi mắt bị che lại, đôi tay bị Thẩm Tây Thời đè ở đỉnh đầu, một bộ dáng mặc người đòi hỏi.
“Hiện tại… Trả lời câu hỏi vừa rồi của anh, khoảng thời gian vừa rồi không có anh ở đây, có nhớ anh không?” Thẩm Tây Thời dán vào lỗ tai cô, thong thả ung dung khiêu khích cô: “Ngoài lần gọi video hôm đó ra, có còn tự mình… Sờ bản thân mình không?”
“Không có…” Đôi mắt bị che lại, thính giác cùng xúc giác trở nên vô cùng mẫn cảm, cô lập tức cảm giác được, hoa huy*t phía dưới đã có một dòng nước ra.
“Không có sao? Là không có nhớ anh, anh là…” Thẩm Tây Thời dừng lại, ở trên lỗ tai cô liếm một cái: “Không có tự mình sờ?”
Tô Tử Khanh run lên, gần như muốn nhảy dựng lên, nhịn không được mà kêu lên ưm ưm a a.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Thẩm Tây Thời nặng nề cười một tiếng: “Lỗ tai mẫn cảm như vậy, mỗi lần chỉ cần anh hôn nơi này thì em sẽ rên rỉ không ngừng, còn rên vô cùng dễ nghe, phía dưới… Cũng mau ướt vô cùng.”
Giống như là bị anh nói trúng rồi, Tô Tử Khanh vặn vẹo đôi chân trần trụi, trong miệng hừ hừ hai tiếng, cắn môi không nói lời nào nữa.
Tay Thẩm Tây Thời từ áo sơ mi vạt áo tiến vào bên trong, sờ sờ ở trên cái đùi bóng loáng của cô.
Hai mắt của Tô Tử Khanh bị trói lại, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy tay anh đang vuốt ve phần đùi trong của mình, đem áo sơ mi kéo cao lên, tiếp theo, hơi thở ấm áp phun xuống dưới, làm tim cô đập nhanh hơn, nhiệt liệt mong chờ.
“Đã tắm rồi sao?” Thẩm Tây Thời cúi người ở giữa hai chân cô, ở háng cô liếm liếm một chút, nhẹ nhàng liếm mút, mãi đến khi nơi đó để lại một quả dâu tây đỏ thẫm của anh, là dấu ấn riêng của anh: “Rất thơm, mùi hương quả đào, đây là đang mời gọi anh sao?”
Phần làn da đùi bên trong vốn là đã mỏng, Tô Tử Khanh bị anh vừa liếm vừa hôn như vậy, rạo rực không nhịn được, liên tục thở dốc.
“Không… Không có.” Làm sao cô biết được hôm nay anh trở về sớm, chỉ là tắm rửa như bình thường mà thôi, nhưng mà đúng là đã đổi sang sữa tắm mới.
“Không có sao…” Thẩm Tây Thời một đường liếm lên phía trên, lúc tới gần quần lót thì tăng thêm lực đạo, cắn cô một cái: “Cái miệng nhỏ còn cứng rắn như vậy.”
“A…” Có hơi đau, cũng hơi ngứa ngứa, thế nhưng Tô Tử Khanh lại cảm thấy là một loại khoái cảm trước nay chưa từng có.
Thẩm Tây Thời cởi quần lót của cô ra, liếm đi lên: “Không sao hết, đêm nay còn dài, thời gian của chúng ta có cả một đêm.”
“Em luôn có một cái miệng nhỏ khác, sẽ mềm thôi.”
Haizz, tổng giám đốc Thẩm đã nghẹn mấy ngày, quả nhiên không giống nhau.
Tô Tử Khanh bị lột sạch, cả người trần trụi, chỉ còn lại ở trên đôi mắt có một cái cà vạt màu tối được buộc một cách lỏng lẻo, thoạt nhìn vừa sắc tình lại mê người.
Thẩm Tây Thời không ngừng hôn lên trên người cô, nhẹ nhàng hôn qua nhưng ở những bộ phận đặc biệt thì lại mút vào thật mạnh, cổ, bầu ngực, sau eo, đùi, anh để lại trên người cô rất nhiều dấu hôn của anh.
Một lần kia nhìn thấy Tô Tử Khanh bị cây dư*ng v*t giả kia tiến vào giống như là kích thích dây thần kinh của anh, giống như muốn biểu thị công khai chủ quyền, anh ở khắp nơi trên người cô để lại chứng cứ chứng minh.
Tô Tử Khanh bị anh vừa hôn vừa mút, vừa cắn vừa hút, bị tra tấn đến liên tục thở dốc, mồ hôi rơi đầm đìa, cô lắc đầu liều mạng mà làm nũng gọi anh trai.
“Ô… Anh trai, anh trai, từ bỏ…” Từ trước đến nay chưa từng bị Thẩm Tây Thời đối đãi như vậy, Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy hôm nay Thẩm Tây Thời phá lệ hành hạ người.
Thẩm Tây Thời không có dừng lại, hôn một đường từ giữa hai chân cô hôn qua, đẩy hai mảnh môi âm hộ ướt đẫm ra, đôi môi của anh bao phủ lên đó, dùng sức liếm mút, lại đem đầu lưỡi đi vào thăm dò, cảm nhận được chỗ kia chặt chẽ cùng ẩm ướt.
Hạ thân Tô Tử Khanh đột nhiên nhảy lên một chút, kêu đến càng cấp, thở phì phò, duỗi tay qua đẩy anh, Thẩm Tây Thời lại không cho cô thực hiện được, một tay ấn cô xuống, một tay xoa nắn âm đế của cô, miệng thì càng dùng sức mà chăm sóc cô.
Đầu lưỡi của người thật hoàn toàn khác hẳn với những thứ đồ chơi mà trước kia cô từng dùng, vừa ướt, vừa mềm, vừa trơn trượt, ở trong hoa huy*t của cô luân phiên khuấy động.
“A… Ưm!” Tô khanh thét chói tai, hạ thân vừa co rút lại, cô đạt cao trào.
Thẩm Tây Thời thở phì phò dừng lại, đầu ở giữa hai chân cô nâng lên, nhìn xuống người dưới thân, trên làn da trắng nõn có những ấn ký đỏ đỏ tím tím mà anh để lại, lúc này hai chân mở lớn, hoa tâm một mảnh lầy lội.
Đều là những dấu hôn của anh, mỗi một phản ứng mê người của cô đều là anh cho.
Tự nhiên có cảm giác thành tự từ trong đáy lòng sinh ra, anh cúi người xuống hôn môi với Tô Tử Khanh, sợ ánh đèn quá kích thích nên anh duỗi tay che khuất đôi mắt cô lại, cởi bỏ cà vạt buộc ở trên mắt cô ra.
Tô Tử Khanh mở mắt ra, mê mang mà nhìn người đàn ông ở trên người mình, anh mang áo sơ mi cùng quần tây, quần áo chỉnh tề cùng một người cả người trần trụi, lập tức hình thành lên một hình ảnh phóng đãng đối lập hoàn toàn với cô.
“Khanh Khanh.” Thẩm Tây Thời ôn nhu mà gọi cô một tiếng, nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô: “Muốn anh không?”
Nhịn nhiều ngày như vậy, những cái dư*ng v*t giả đó đương nhiên không đưa lại được khoái cảm cho cô, ngược lại còn tra tấn cô, Tô Tử Khanh liều mạng gật đầu: “Muốn! Rất muốn… Muốn anh, chỉ cần anh.”
Cô trả lời làm Thẩm Tây Thời cực kỳ vừa lòng, cô thành thật luôn làm cho anh vui mừng.
Anh kéo khóa kéo ra, đem dư*ng v*t đã sớm căng to thả ra ngoài, duỗi tay lấy áo mưa mang lên, nâng chân cô lên sau đó đỉnh đi vào.
Cảm giác thỏa mãn đã lâu không gặp làm hai người đều thở nhẹ ra một tiếng.
Đêm dài, tình yêu không bao giờ kết thúc.
Thứ hai đi làm, Thẩm Tây Thời mở một cuộc họp ngắn, Tô Tử Khanh ở dưới đài lắng nghe rất nghiêm túc.
Tiểu Mỹ ở một bên chọc chọc cô: “Cậu xem, ở trên cổ tổng giám đốc Thẩm là cái gì?”
“Cái gì? Làm gì có?” Tô Tử Khanh híp mắt, ở trên người anh quét quét một lượt.
“Bên phải, ở chỗ cổ áo đó có vết hồng hồng.” Tiểu Mỹ làm mặt quỷ với cô, bộ dáng rất buồn cười.
Tô Tử Khanh nhìn theo vị trí cô ấy nói, cổ bị cổ áo sơ mi che lại, lúc quay đầu sang một góc độ nào đó sẽ làm lộ ra một dấu màu đỏ ở trên làn da kia, làm da của Thẩm Tây Thời là màu da khỏe mạnh, không tính là trắng nhưng dấu vết này lại rất rõ ràng.
Tô Tử Khanh nghẹn một cái, nhớ tới tối thứ sáu hai người lăn lộn với nhau. Xong việc cô ghé vào ngực của Thẩm Tây Thời, một hai nhất định phải bám lấy anh, để lại trên người anh mấy quả dâu tây, Thẩm Tây Thời cũng dung túng cô ở trên ngực anh làm loạn, cuối cùng cô được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng để lại một cái ở trên cổ anh.
Tô Tử Khanh mất tự nhiên mà ho khan một tiếng: “Chắc là muỗi cắn đi?”
Tiểu Mỹ trợn trắng mắt: “Cậu bị ngốc sao, trời này lấy đâu ra muỗi, bạn gái cắn đó.”
“Khụ, phải không?” Ánh mắt Tô Tử Khanh mơ hồ không xác định.
“Đó là chắc chắn đó, này vừa thấy đã biết là dấu hôn rồi, cậu xem, mông tổng giám đốc Thẩm vểnh lên nhiều, bạn gái của anh ấy nhất định là rất hạnh phúc.”
Tô Tử Khanh nhìn một cái, bộ phận pháp vụ tạm thời có người lại đây, Thẩm Tây Thời tạm dừng cuộc họp, đứng dậy đi tới cửa giao phó công việc. trong lúc đi lại, cặp chân dài thẳng tắp, cơ mông được quần tây bao bọc chặt chẽ, đường cong cơ thể thanh lịch lại có lực.
Tô Tử Khanh nhớ tới khi anh cúi người chạy nước rút ở trên người mình, có khi cô cũng sẽ nhịn không được duỗi tay ra sờ cái mông anh, vừa cong vừa gợi cảm. Cô nuốt một ngụm nước miếng: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Mông cơ phát triển thì gần như khả năng đều rất tốt đó.” Vẻ mặt Tiểu Mỹ mờ ám, càng nói càng thái quá.
Tô Tử Khanh thật sự sẽ hỏng mất, cô vì sao lại phải ở chỗ này cùng người khác thảo luận chuyện cái mông cùng kỹ năng giường chiếu của bạn trai mình chứ.
Thẩm Tây Thời bàn giao công việc cho bộ phận pháp vụ xong thì trở về chỗ ngồi xuống tiếp tục cuộc họp, liếc mắt sơ qua một cái, đảo qua Tô Tử Khanh thấy cô cả mặt đỏ ửng, biểu cảm xấu hổ, còn trộm liếc mắt ngắm anh một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đúng lúc bị bắt gặp, cô thè lưỡi, dùng khuỷu tay chọc chọc Tiểu Mỹ, ý bảo cô ấy nghiêm túc họp.
Thẩm Tây Thời họp không thích dài dòng, nửa giờ sau thì kết thúc, anh trở lại văn phòng, gọi Tô Tử Khanh đi vào.
“Thư ký Tô, lúc đang họp còn làm việc riêng, đang nghĩ cái gì vậy?” Tay anh xoay cây bút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn.
“Khụ…” Tầm mắt Tô Tử Khanh liếc cổ anh một cái, tầm mắt lại đảo loạn lung tung: “Không nghĩ cái gì cả.”
Thẩm Tây Thời nâng tay lên, cọ cọ vùng da trên cổ kia một chút, sau đó cười đánh mông cô một cái: “Vật nhỏ, đóng dấu ở trên người anh rất đắc ý đúng không?”
“Không phải anh cũng đóng lại sao?” Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Cô cúi người xuống, bàn tay với qua ở trên mông anh véo một cái, có qua có lại.
Ừm, vừa cứng vừa rắn chắc. Cô nhớ tới đoạn trò chuyện với Tiểu Mỹ, lại nuốt một ngụm nước miếng.
“Còn một tấc lại muốn tiến thêm một thước đúng không?” Thẩm Tây Thời bắt lấy tay cô, vừa thấy bộ dạng này của cô, không cần hỏi cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Đi họp còn đang suy nghĩ cái này, tối hôm qua không đút em ăn no sao?”
Tô Tử Khanh cười đến cánh hoa run rẩy: “Ai nha, chính là anh quá hấp dẫn thôi nha.” Nói xong hung hăng hôn một cái ở trên mặt anh “Moah” một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tây Thời nhìn bóng dáng của cô, vươn tay xoa xoa ở vị trí bị cô hôn, cười cười.
“Hôm nay các cậu thấy không, Tổng giám đốc Thẩm ở dưới đại sảnh bị người ta đẩy vào tường.”
“Ai dám đẩy tổng giám đốc Thẩm vào tường chứ?”
“Bạn gái à?”
Tô Tử Khanh ngồi ở trên bồn cầu mắt trợn trắng, bạn gái đang ở đây, đang bị các người ngăn ở trong phòng nhà vệ sinh bên cạnh.
“Là bạn gái cũ.”
“Phải không?”
“Dáng người nho nhỏ, làn da rất là trắng, bên cạnh khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, chính là cô ấy không có sai đâu, công chúa nhỏ của tập đoàn Ánh Sao, Kỷ Tinh.”
“A? Có chuyện xưa, mau nói mau nói.”
“Cũng không có gì, bọn họ cũng coi như là môn đăng hộ đối, nghe nói Kỷ Tinh từ nhỏ đã thích tổng giám đốc Thẩm, sau đó hai người yêu nhau, người nhà hai bên đều rất coi trọng, nghe nói đều đã bàn chuyện cưới hỏi, sau lại không biết như thế nào mà chia tay.”
“Trên diễn đàn tám chuyện không phải có ảnh chụp sao, tự mình xem lại đi…”
Tô Tử Khanh cúi đầu mở di động ra, một đống thông báo cuộc trò chuyện nhảy ra nhưng cô đã bật chế độ im lặng, tên của diễn đàn rất khí phách “Hôm nay cũng muốn dập tổng giám đốc Thẩm”.
Cô click mở ra, quả nhiên có một bữa ảnh, cách một tấm kính nên có hơi mơ hồ, một tay Thẩm Tây đút túi quần đứng ở ven tường, người con gái nhón chân bắt lấy cánh tay anh, ngửa đầu ở nói chuyện với anh, cũng không có chống tường khoa trương như vậy.
Cái tay nắm lấy tay Thẩm Tây Thời kia, trắng đến kinh người.
Tô Tử Khanh cúi đầu xem cái đùi mình, trắng, rất trắng, nhưng mà so với chủ nhân của cánh tay kia vẫn còn kém rất nhiều.
Mũi của cô gái đó vừa nhỏ vừa cao, môi chu ra, vẻ mặt rất dễ thương, là diện mạo của trẻ con, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, cả người càng hiện lên vẻ yếu đuối, đặc biệt tạo cảm giác khiến người khác muốn bảo vệ cô ta.
Tô Tử Khanh mở cameras ra, xem xem, gương mặt thanh tú tạm được, khóe mắt mang theo một chút quyến rũ, gương mặt thiên về sự lạnh lùng, một chút cũng không liên quan đến vẻ đáng yêu dễ thương.
Cô mở phần mềm lên lướt lướt, mãi đến khi ở không có tiếng động nữa, cô đóng di động lại đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thẩm Tây Thời nói muốn bọn họ phải thẳng thắn thành thật với nhau, Tô Tử Khanh rất muốn hỏi về Kỷ Tinh, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cần thiết, đều là người trưởng thành, ai mà không một hai người bạn gái cũ, bản thân cô tính toán chi li như vậy làm cái gì?
Nếu đã xác nhận tình cảm của nhau, vậy thì phải hoàn toàn tin tưởng đối phương.