Thẩm Tây Thời buông tay cô ra, xoay người cô lại đối mặt với anh. Cô nhìn anh, nước mắt rưng rưng, đưa tay cởi quần của anh.
Thẩm Tây Thời nghiến răng, ấn tay cô, hàm dưới căng ra, nói: “Em thực sự muốn mạng tôi… không có bao.”
Chuẩn bị đầy đủ để dạy dỗ cô gái nhỏ dưới thân, lại phát hiện súng đã lên nòng mà không bắn được. Thẩm Tây Thời nắm tay thành quyền, giọng điệu không ổn.
Tô Tử Khanh giằng ra khỏi tay anh, động tác trên tay vẫn không ngừng, giải phóng thứ to lớn của anh, quay đầu đi, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ưm… kỳ an toàn.”
Gần như trong nháy mắt, cô cũng cảm giác được, dương vật nóng bỏng của Thẩm Tây Thời chen vào, lập tức lấp đầy cô.
“Quyến rũ tôi?”
Thẩm Tây Thời mạnh mẽ va chạm, anh ôm eo cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nhuộm lên dục tình.
Thấy cô hơi nhíu mày, sợ mạnh mẽ quá cô chịu không nổi,Thẩm Tây Thời thả chậm tốc độ, động tác chín nông một sâu.
Tiết tấu đột nhiên chậm đi, làm cho Tô Tử Khanh từ từ thích ứng, mấy lần cọ xát nhẹ nhàng, sau đó nặng nề va chạm một cái. Tô Tử Khanh sướng đến rên lên, đôi mắt to xinh đẹp hào phóng thừa nhận: “Đúng… dụ dỗ anh đấy… vậy anh thích không?”
Thấy cô híp mắt, liếm môi, dáng vẻ dụ dỗ đầy phóng túng, Thẩm Tây Thời dùng sức đẩy mấy lần, thở hồng hộc: “Tôi rất thích em hư hỏng thế này…”
Tô Tử Khanh nhếch môi, lật được một ván, trong lòng thật sảng khoái.
Thấy cô chơi đến ngoan ngoãn,Thẩm Tây Thời vươn tay xoa mặt cô, nghiêng người đến kề bên tai cô: “Vừa rồi giận dỗi sao? Muốn khiêu vũ với tôi à?”
Tô Tử Khanh im lặng, cô mới không thừa nhận vừa rồi mình ghen đâu.
Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Tây Thời cũng không gấp, cười một tiếng, ung dung nói: “Vậy… chúng ta khiêu vũ nào, để tôi dạy em.”
“Tay đặt ở đây.” Anh kéo hai tay cô đặt trên vai mình.
“Chân để ở chỗ này.” Hai tay anh mơn trớn bắp đùi của cô, đến đầu gối thì kéo một cái, ôm lấy cả người Tô Tử Khanh, hai chân treo bên hông anh, sau lưng áp sát vào tường.
“A…” Tô Tử Khanh xấu hổ chết được, ghé vào đầu vai anh, nhỏ giọng rên rỉ.
Làm ở tư thế này, dương vật của Thẩm Tây Thời lại từng tấc từng tấc trượt vào trong âm đạo của cô. Bên dưới của bọn họ kề sát nhau, chặt chẽ không thể tách rời.
“Quấn lấy eo của tôi…” Anh nhấc mông cô lên, kề bên tai cô cười, dạy bảo.
“Bắt đầu nào.” Vừa dứt lời, anh ôm cô, nặng nề nhấn xuống: “Một… hai… ba… bốn.”
Mỗi lần va chạm,Thẩm Tây Thời đếm một nhịp, cứ vậy lặp đi lặp lại thật giống như đang ôm cô khiêu vũ.
Tô Tử Khanh bị anh thúc đến thần hồn điên đảo, vừa thẹn lại vừa túng quẫn: “Đừng… ừm, đừng đếm nữa…”
Thẩm Tây Thời cười, hôn cô một cái: “Được, chúng ta sử dụng bước nhảy.”
Anh nhấc mông cô lên một chút, để dương vật cắm vào càng sâu. Ôm cô, thực hiện những bước khiêu vũ cơ bản nhất.
Bước nhảy của tình yêu.
Tô Tử Khanh cảm thấy ý thức của mình như bị thúc đến thoát khỏi cơ thể. Thể lực của Thẩm Tây Thời quá tốt, ôm cô thúc vào trong rất lâu. Cô lên đỉnh hai lần mà anh vẫn chậm chạp không bắn.
“Ừm… Hỏng mất… Ưm a, bị làm hỏng mất…” Cô kêu khóc lên tiếng.
Mấy giây sau, nghe thấy sau lưng có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Cô bị dọa đến co người lại, vội vàng che miệng, nước mắt rưng rưng nhìn Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời lại không dừng, chuyển thành cọ xát từ từ. Dương vật thô to ở trong âm đạo chặt khít, đổi góc độ, từ từ đi vào, còn giày vò hơn so với lúc ra sức đưa đẩy vừa rồi.
Tô Tử Khanh cắn đầu ngón tay mới có thể ngăn lại tiếng rên rỉ đã lăn đến cổ họng.
“Lạ nhỉ, vừa rồi rõ ràng không khóa mà.”
Sau lưng truyền tới tiếng nói chuyện, chỉ cách một bọn họ một cánh cửa. Tô Tử Khanh lo đến nỗi nín thở, tiểu huyệt ướt át co rút một cái, xoắn lấy dương vật của Thẩm Tây Thời càng chặt. Khiến anh càng hung hăng tiến công.
“Có lẽ có người uống say, đang nghỉ ngơi. Không thì đổi phòng khác đi.” Tô Tử Khanh nghe thấy giọng nói của Lục Quân.
Tiếng rên của Tô Tử Khanh rò rỉ khỏi cổ họng, vẻ mặt xin tha, nhưng Thẩm Tây Thời không có dấu hiệu chậm lại, anh còn hơi nhếch môi, dùng sức nhấn vào điểm mẫn cảm của cô.
Hai người bên ngoài vẫn còn đang thương lượng, lưỡng lự đứng ở cửa ra vào.
Vừa nghĩ tới chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài là hội hữu nghị đầy người nhốn nháo, còn cô thì bị cấp trên của mình đặt trên cửa mạnh mẽ chơi trong căn phòng trang điểm nhỏ.
Tâm tư của thư ký Tô quá rõ ràng, người đàn ông mà cô dùng toàn bộ chiêu trò quyến rũ lúc này lại đang chôn sâu ở trong hoa huyệt của cô, mặt mũi tràn đầy tình dục chơi cô.
Khoái cảm từ cấm kỵ, thỏa mãn từ hư vinh, và sợ hãi bị phát hiện cùng nhau ăn mòn lý trí của cô.
Thẩm Tây Thời nhạy bén bắt được sự thay đổi của cô, kề đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Em nói thử xem, nếu như bọn họ phát hiện, sau cánh cửa, thư ký Tô dâm đãng ăn sếp của mình thì sẽ nghĩ như thế nào về em?”
Mặt Tô Tử Khanh đỏ bừng nhìn tên đàn ông cố ý giở trò xấu này, bị anh tấn công một cái, cuối cùng không kiềm chế được, vùi đầu vào cần cổ anh, run rẩy lên đỉnh.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, tiếng bước chân của hai người ngoài cửa đã đi xa. Cô kìm nén nước mắt, đấm vào ngực Thẩm Tây Thời, giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng nức nở: “Anh bắt nạt tôi.”
Không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, bị hung hăng yêu thương này của cô, Thẩm Tây Thời đột nhiên tăng tốc.
Tô Tử Khanh run rẩy, nhỏ giọng nói: “Đừng… đừng bắn vào bên trong.”
Mặc dù là kỳ an toàn, nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm.
“Được…”Thẩm Tây Thời thở hồng hộc, rút dương vật khỏi chỗ ấm áp kia, nắm lấy hai tay nhỏ của cô ôm lấy, đưa đẩy mấy chục cái, chống lên bắp đùi của cô, bắn ra.
“Anh, anh…” Tô Tử Khanh vốn muốn bảo anh lấy tờ khăn giấy giải quyết, lại không ngờ anh bắn lên chân cô, ngay cả ngón tay cũng dính. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ, thật muốn giậm chân.
“Tôi làm sao?”Thẩm Tây Thời thở hồng hộc, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt đã thỏa mãn, cười thưởng thức biểu cảm lúc này của cô.
“Làm, làm bẩn tôi rồi.” Tô Tử Khanh tức giận đánh anh.
Thẩm Tây Thời vén vạt váy sườn xám lên cao, chỉ thấy hoa huyệt của cô bị anh làm đến vừa đỏ vừa sưng. Chỗ bắp đùi đều là tinh dịch anh vừa mới bắn ra, màu trắng đục sền sệt, từng giọt từng giọt chảy xuôi xuống bắp đùi cô.
Mà gương mặt cô thì đỏ ửng vì vừa mới bị hung hăng yêu thương một phen, khóe mắt còn có nước mắt.
Vừa rồi cô nói gì nhỉ? Bắt nạt cô? Làm cô bị bẩn?
Đúng, anh thật muốn hung hăng bắt nạt cô, làm cô bị bẩn, để toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài của cô đều nhiễm hơi thở của anh, cuối cùng không nhớ nhung đến tên đàn ông khác được nữa!
Trong lòng Thẩm Tây Thời hung ác nghĩ, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ dịu dàng.
Anh ôm Tô Tử Khanh ngồi lên chân mình, rút khăn ướt trên bàn trang điểm ra, đặt lên lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lau đi vết tích mà mình để lại trên người cô. Cho đến khi tinh dịch được xử lý sạch sẽ, anh lại cầm tay cô, cẩn thận lau từng ngón tay một.
Tô Tử Khanh dựa vào lồng ngực anh, được anh vuốt vẻ, vẻ mặt ngoan ngoãn, trong lòng nóng hừng hực. Vệt hồng vừa mới khó khăn rút đi, lúc này lại lặng lẽ bò trên gương mặt.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy gương mặt cô đỏ lên, cả người bị anh làm đến mềm nhũn, ngoan ngoãn cực kỳ. Trong lòng khẽ rung động, hôn lên mặt cô một cái.
“Được rồi, để anh ra ngoài trước, em nghỉ ngơi chút đi.”Thẩm Tây Thời xoa mặt cô, Tô Tử Khanh giúp anh chỉnh lại vạt áo một chút rồi gật đầu.
Như nghĩ tới điều gì,Thẩm Tây Thời đột nhiên quay đầu, nghiêng người, nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Nói đúng lắm, T-BACK… quả là rất tiện.”