Xe chạy ra ngoại ô, dừng trước một biệt thự lộng lẫy kiểu Trung Hoa.
Hóa ra, bữa tối nay là tiệc gia đình của Phó Ngôn Tri. Vừa bước vào phòng khách, hai bên đã có vệ sĩ mặc âu phục, giày da chỉnh tề nhìn Phó Ngôn Tri, đồng thanh chào: “Thiếu gia!”
Ngay lúc đó, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
“Ngôn Tri về rồi.”
Tôi theo tiếng nói nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, dáng vẻ xinh đẹp, tóc buộc lơi phía sau, phong thái quyến rũ bước tới phía Phó Ngôn Tri.
Phó Ngôn Tri chỉ liếc cô ta một cái rồi thản nhiên bước ngang qua. Đúng lúc đó, người phụ nữ chặn đường tôi, khiến tôi đứng ngẩn ra tại chỗ, hơi lúng túng.
Người phụ nữ chẳng bận tâm, mỉm cười rồi vươn tay về phía tôi: “Chào cô, tôi là Trần Uẩn.”
Trần Uẩn??
Tôi cố nén sự ngạc nhiên, quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt. Không ngờ, đây chính là nữ minh tinh đình đám Trần Uẩn.
Tôi bắt tay cô ta: “Chào cô, tôi là Tống Huyên Huyên.”
Trần Uẩn mỉm cười, nhưng bất ngờ bóp mạnh tay tôi. Cơn đau khiến tôi nhíu mày, cô ta nhanh chóng thả ra.
Rõ ràng, cô ta đang muốn cảnh cáo tôi đây mà.
Bạn cùng phòng cũ của tôi là fan cứng của Trần Uẩn. Nghe nói cô ta ra mắt năm 18 tuổi, nổi tiếng nhanh chóng, tính tình dễ mến, được yêu mến trong ngành. Người ngoài giới gọi cô là “Tiểu Hoa” vì cô còn trẻ, giờ mới 25 tuổi thôi.
Nhưng mà… thực tế thì khác hẳn lời đồn.
“Có thôi đi không, đã về nhà ăn cơm rồi, đừng bày cái mặt lạnh đó nữa.” Một giọng uy nghiêm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy Phó Tân – tổng giám đốc của Phó thị – đang ngồi ở bàn ăn. Người đàn ông đeo kính gọng vàng ngồi bên cạnh ông là Phó Thư Vũ. Cả hai trò chuyện cười nói vui vẻ, còn Phó Ngôn Tri thì ngồi một bên với gương mặt lạnh tanh.
Tôi và Trần Uẩn ngồi xuống sau. Cô ta nhiệt tình bắt chuyện với Phó Tân.
“Chú Phó, lâu quá không gặp chú. Lần trước chú bảo bị đau lưng, cháu đã nhờ bạn gửi về một cái ghế massage từ nước ngoài. Có thời gian chú dùng thử nhé.”
Phó Tân hài lòng gật đầu: “Vẫn là Trần Uẩn hiểu ý. Ta nói rồi, con trai sao bằng con gái được.”
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà hối hận vì không hỏi Phó Ngôn Tri rõ ràng từ trước.
Tôi làm tóc cả ngày, giờ thì đói đến mức ngực dính sát vào lưng. Bàn ăn đầy ắp món ngon mà chẳng ai thèm động đũa, chỉ có tôi sắp chảy nước miếng ra đến nơi.
Phó Thư Vũ cười nói: “Ba, Trần Uẩn luôn nghe lời ba. Mỗi lời ba nói, cô ấy chắc là đều ghi chú cẩn thận đấy.”
Phó Ngôn Tri lạnh lùng ngắt lời: “Lời khách sáo thế là đủ rồi. Các người cứ nói chuyện, tôi đói lắm rồi.”
Sắc mặt Phó Tân lập tức sa sầm.
Phó Thư Vũ vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi Ngôn Tri, anh quên mất dạ dày em không tốt, phải ăn cơm đúng giờ.”
Tôi nhìn Phó Ngôn Tri, thấy đường nét gương mặt anh sắc sảo, lạnh lùng. Đột nhiên, tôi thấy thương hại cho anh.
Cái nhà này đúng là toàn sói đội lốt người, ức hiếp anh không thương tiếc.
Ai mà ngờ, Phó Ngôn Tri ngoài kia là đại ca giang hồ lẫy lừng, mà về đến nhà lại trông thật đáng thương như thế.
Tôi cẩn thận gắp ít thức ăn bỏ vào chén anh: “Anh nói gì thì cũng phải ăn nhiều một chút, đừng để đói bụng.”
Phó Tân liếc tôi, ánh mắt đầy vẻ khó chịu, giọng nói cũng không kém phần cay nghiệt: “Ngôn Tri, ta không cấm con tìm bạn gái, nhưng đừng gặp ai cũng đưa về nhà như thế.”
“Chú à, cháu không phải bạn gái của Phó Ngôn Tri…”
“Không phải bạn gái, cô ấy là vị hôn thê của con, Tống Huyên Huyên.” Phó Ngôn Tri điềm nhiên cắt ngang lời tôi.
Vị hôn thê?!
Tôi đứng hình ba giây. Nhặt được vị hôn phu thế này, chẳng lẽ ba ngàn vạn của tôi không cần trả nữa sao?
Tôi liền cầm ly lên, nhanh nhẹn chào: “Chào chú, chào anh, cháu là hôn thê của Phó Ngôn Tri.”
Phó Ngôn Tri: …
“Ngôn Tri, em hồ đồ.” Phó Thư Vũ là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
Phó Ngôn Tri chẳng buồn để ý, tay vòng qua vai tôi. Tôi cũng phối hợp, đặt tay lên cánh tay anh, ngọt ngào chào Phó Thư Vũ.
Trần Uẩn bật cười mỉa mai: “Loại phụ nữ như cô, tôi gặp nhiều rồi. Vì tiền mà không từ thủ đoạn.”
“Cô Trần kiến thức uyên bác, xin hỏi cô là loại phụ nữ nào vậy?” Tôi chớp mắt vô tội nhìn cô ta.
Không vừa ý liền đâm chọc nhau, mặc dù tôi chưa trải qua, nhưng đọc tiểu thuyết cũng đủ nhiều.
Trần Uẩn này chắc là thích Phó Ngôn Tri, nhưng luôn bị anh phớt lờ.
Phó Thư Vũ có lẽ cũng cùng hội cùng thuyền với cô ta.
Còn Phó Tân thì thiên vị con trai lớn, để Phó Ngôn Tri chịu thiệt thòi đủ đường.
Phó Ngôn Tri quả thực đúng là nam chính ngầu lòi, dù bị tấn công từ mọi phía, vẫn làm nên danh tiếng trong giới xã hội đen.
Quá trâu bò!
Trần Uẩn bị tôi chọc tức: “Vậy xin hỏi cô Tống, cô là thiên kim nhà ai?”
“Nhà họ Tống đó. Tôi họ Tống, chẳng phải rất rõ ràng sao?”
Phó Ngôn Tri khẽ cười, tâm trạng hình như tốt lên không ít.
“Nhà họ Tống? Ở thành phố Diêm có nhà họ Tống từ bao giờ?”
“Xin lỗi nhé, cô Trần. Sớm biết cô không tin, tôi đã mang sổ hộ khẩu đến rồi.”
“Cô thôi nói nhảm đi.”
Phó Ngôn Tri buông đũa, lạnh lùng nhìn Trần Uẩn: “Cô Trần, vị hôn thê của tôi, không đến lượt cô chỉ trỏ. Xin tự trọng.”
Trần Uẩn đỏ mắt, giọng mềm mại hơn hẳn: “Ngôn Tri, em không có ý đó, em chỉ sợ anh bị mù quáng.”
Phó Tân hừ lạnh: “Phó Ngôn Tri, con giỏi lắm, có vị hôn thê mà không thèm báo cho người làm cha như ta biết một tiếng.”
“Ba, năm đó giao công ty cho anh hai, ba cũng chưa hỏi qua ý con. Đuổi mẹ ra khỏi nhà họ Phó, ba cũng chẳng hỏi ý kiến bên ngoại. Giờ con có vị hôn thê, ba lại tỏ ra tình cha con thắm thiết gì chứ.”
Phó Tân nghe xong, tức giận đập bàn đứng dậy.
Vệ sĩ xung quanh lập tức bước tới, đứng phía sau Phó Ngôn Tri.
Tôi vô thức kéo ống tay áo Phó Ngôn Tri, nép gần anh hơn, sợ hai chúng tôi bị ném ra ngoài.
“Haizz, chú không biết cháu, nên hiểu lầm cũng phải thôi. Cháu sẽ chứng minh bản thân, chú đừng vì cháu mà tức giận nhé?”
Sau đó, tôi nháy mắt ra hiệu cho Phó Ngôn Tri. Anh hùng không chấp thiệt thòi trước mắt.
Chỉ một giây sau, vệ sĩ áo đen tiến tới, nắm lấy cánh tay Phó Tân, đưa ông vào thang máy.
Tôi tròn mắt nhìn theo.
Phó Tân giận dữ mắng to: “Phó Ngôn Tri, mày đúng là đứa con bất hiếu, giống hệt con mẹ đã chết của mày!”