Chưa đầy một tuần sau, Phó Thư Vũ nổi điên vì không liên lạc được với tôi. Rồi hắn phát hiện Phó Ngôn Tri đã âm thầm giải quyết gọn gàng các thương vụ với đối tác nước ngoài, khiến Phó Thư Vũ tức đến mức muốn đập tan cái văn phòng của mình.
Tối hôm đó, hắn đi uống rượu giải sầu ở quán bar, gặp ngay một đám lưu manh. Sau khi khoác lác vài câu, hắn bị bọn chúng đánh cho gãy cả tay trái, phải ôm tay chạy trốn, rồi bỏ ra nước ngoài “tránh bão.”
Còn Trần Uẩn thì sao?
Sau khi bị Phó Thư Vũ bỏ rơi, hàng loạt bê bối của cô nàng bị lộ ra. Fan quay lưng, hợp đồng quảng cáo cũng lần lượt hủy bỏ. Từ đó, cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi làng giải trí.
Hai tuần sau, Phó Ngôn Tri chính thức thu mua lại tập đoàn Phó thị – món quà từ ông ngoại cho mẹ anh. Bây giờ, nó mới thật sự quay về đúng chỗ.
Ngày trước, Phó Thư Vũ vì muốn quỵt khoản ba nghìn vạn mà không chịu để tôi ký hợp đồng, và đến khi đó tôi mới biết hắn nợ lương nhân viên cũng không ít.
Sau khi tiếp quản, Phó Ngôn Tri thanh toán mọi khoản nợ, hủy các dự án phim kém chất lượng, và thuê người chuyên nghiệp về quản lý công ty giải trí.
Công ty từ đó bước vào thời kỳ mới, tìm kiếm dự án và tuyển diễn viên tiềm năng.
….
Tôi và Phó Ngôn Tri đang ngồi trên xích đu trong vườn hoa, ngắm sao và nhớ về ba. Từ lần gọi điện đó, tôi chưa liên lạc lại với ông, không biết ông giờ thế nào.
Nhận thấy tôi có chút buồn, Phó Ngôn Tri đề nghị tôi nghỉ ngơi. Anh bảo khi tôi tỉnh dậy sẽ có điều bất ngờ.
Sáng hôm sau, anh đưa tôi đến một cửa hàng trà sữa lớn. Vừa bước vào, tôi đã thấy ba mình đang nhiệt tình chào đón khách hàng, khuôn mặt ông toát lên vẻ nghiêm túc khi chỉ dạy nhân viên mới.
Tôi quay sang nhìn Phó Ngôn Tri, không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Huyên Huyên, ba em đã về Diêm Thành từ lâu rồi. Ông ấy đến gặp anh và hy vọng anh sẽ không làm khó em.”
Tôi tròn mắt, hỏi ngơ ngác: “Sao lại gửi em đến bên cạnh một ‘đại ca xã hội đen’ như anh? Chẳng phải càng nguy hiểm hơn à?”
Phó Ngôn Tri khẽ cười, mắt chớp chớp, rồi ghé sát tai tôi thì thầm: “Ba em nghe nói anh không gần phụ nữ mà.”
Tôi nghe mà bật cười thành tiếng.
Phó Ngôn Tri còn nói thêm rằng ba tôi đã ký nợ với anh khoản ba nghìn vạn, nhưng anh đã xé bỏ giấy nợ rồi. Tuy vậy, ba vẫn khăng khăng muốn trả dần.
Cửa hàng trà sữa này cũng do Phó Ngôn Tri giúp đỡ. Giờ nó đã phát triển thành chi nhánh thứ hai.
Tôi nhìn anh đầy xúc động và cảm kích, không biết nói gì. Phó Ngôn Tri mỉm cười, lại ghé vào tai tôi nói: “Tống Huyên Huyên, chúng ta còn một việc phải làm, nhớ không?”
“Việc gì?” tôi ngơ ngác.
“Dập… lửa,” anh thì thầm đầy ẩn ý.
“Nhưng nến thơm bị mặt sẹo vứt đi rồi. Anh ta bảo anh không cần mà.”
“Ừ, nhưng không phải dập nến,” Phó Ngôn Tri nói, mắt sáng lên.
Tôi đỏ bừng mặt, lập tức vùi đầu vào ngực anh để tránh ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh.
**Hết.**