Khi bước ra khỏi căn nhà đó tôi mới dám khóc ra tiếng.
Triệu Lẫm An rất nhanh đuổi đến: “Nam Kiều.”
Tôi gạt tay anh ta ra: “Triệu Lẫm An, tôi muốn ở đây một mình.”
“Để anh đưa em về.”
“Nhưng tôi không muốn đi cùng anh.”
Tôi dùng sức rút nhẫn ra, đưa cho anh ta: “Triệu Lẫm An, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”
“Nam Kiều…”
“Như anh mong muốn.”
“Tôi không còn yêu anh nữa.”
“Nam Kiều!” Triệu Lẫm An nắm lấy hai bả vai của tôi, lông mày nhíu chặt, trong mắt hiện rõ sự tức giận.
“Em không yêu anh, lẽ nào em yêu Lục Dịch Thành?”
“Em và cậu ta mới quen được bao lâu? Hai người mới bên nhau được mấy ngày?”
“Nam Kiều, em bên anh ba năm rồi, cả cái Bắc Kinh này ai cũng biết em là người phụ nữ của anh.”
“Không một ai dám giành người phụ nữ của anh.”
“Nam Kiều, em thử tìm người khác xem.”
Nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, tôi không khỏi bật cười.
“Triệu Lẫm An, anh cho rằng tôi để ý đến chuyện này sao?”
“Trường hợp xấu nhất thì tôi sống một mình suốt đời, tôi sợ sao?”
“Bảo tôi quay lại với anh? Là muốn sau này tôi luôn luôn phải nhớ đến đêm ngày hôm đó sao, vào cái khoảnh khắc anh đẩy tôi ra đi?”
“Là muốn tôi luôn sống trong sự lo được lo mất sao?”
“Triệu Lẫm An, tôi từng rất yêu anh.”
“Nhưng có những thứ, một lần là quá đủ rồi.”
Tôi nói xong, đẩy tay anh ta ra, quay người đi.
“Nam Kiều, em không thể quay lại dù chỉ một lần thôi sao?”
“Đúng, sẽ không.”
Triệu Lẫm An không nói gì nữa, đứng trong màn đêm, nhìn Nam Kiều dứt khoát ra đi.
Dáng cô vẫn mảnh khảnh, yêu kiều như cũ, nhưng dường như có chút phóng khoáng tự do.
Có lẽ ở khoảnh khắc này, Triệu Lẫm An cũng hiểu rõ.
Anh ta đã vĩnh viễn mất đi Nam Kiều.
Anh ta vốn tưởng rằng tình yêu của chính mình dần vơi đi.
Vốn tưởng rằng anh ta sẽ dễ dàng buông bỏ cô gái này.
Nếu thời gian có quay lại một lần nữa.
Anh ta nhất định sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy.
Đúng như những gì Phó Hàn Thanh nói sau khi say rượu.
Thực tế, trong một mối quan hệ, người yêu nhiều nhất mới là người có quyền chủ động.
Bởi vì khi cô ấy yêu bạn bằng cả trái tim, cô ấy sẽ coi bạn là cả thế giới, là tất cả đối với cô ấy.
Và một ngày nào đó, đột nhiên cô ấy không yêu bạn nữa, bạn sẽ nhận thức được mình đã mất đi một người vô cùng quan trọng.
Bạn của lúc đó cũng chẳng là gì cả.
Chỉ là một kẻ bần cùng đáng bị chê cười.
Và suốt quãng thời gian còn lại, vì đã từng nhận được tình yêu vô bờ nên giờ không ai có thể thay thế cô ấy.
Triệu Lẫm An rất muốn đuổi theo, kéo cô lại, giữ thật chặt.
Nhưng anh ta ý thức được rằng… Nam Kiều thực sự đã không còn yêu anh ta nữa.
Bởi vì đã vô số lần anh ta nhìn thấy ánh mắt đong đầy tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Cho nên anh ta rõ hơn ai hết, dáng vẻ của cô khi không còn yêu nữa.
Triệu Lẫm An tự giễu cười thành tiếng, quay người chầm chậm đi về hướng khác.
Phía Nam có cây Kiều, khiến người ta suy nghĩ không ngừng.
Đêm tối đen như mực. Cơn mưa rơi xuống bất chợt, lặng lẽ nhưng dày hạt.
Cả thế giới của tôi dường như chìm vào trong cơn mưa bất tận.
Thẳng cho đến khi rất lâu sau đó.
Tôi ở một thành phố rất xa Bắc Kinh, Hồng Kông, đang thức khuya tăng ca vẽ tranh cho kịp deadline.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cơn mưa tưởng chừng không bao giờ tạnh lại có phím ngừng.
Tôi bước ra mở cửa với mái tóc lòa xòa, quần áo rộng thùng thình. Vùng cổ mỏi nhừ, tôi giơ tay bóp bóp vài cái, không khỏi chửi thầm vài câu.
Nửa đêm nửa hôm, không biết tên điên nào lại đến đây.
Mấy ngày trước, chủ nhà nhắc nhở tôi rằng ở tòa này nửa đêm hay có mấy lão già thích bấm chuông cửa nhà người khác.
Trước có một cô gái ra mở cửa, lão già kia suýt thì cởi quần mình ra.
Chuông cửa vẫn còn đang reo lên.
Tôi nhìn qua mắt mèo… vậy mà lại nhìn thấy gương mặt của Lục Dịch Thành.
Dáng vẻ anh đứng ngoài cửa có chút tùy tiện mà bất kham.
Vẫn là bộ dạng thiếu đòn như trước.
Nhưng cả người tôi có chút ngây ngốc.
Không biết qua bao lâu, tôi mới phản ứng lại, mở cửa ra.
“Nam Kiều.”
Lục Dịch Thành thả vali trên tay xuống rồi dang rộng hai tay nhìn tôi.
“Lục Dịch Thành, sao anh lại ở đây?”
Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, không thể suy nghĩ hay cử động gì. Cả người tôi giống như đang ở trong một giấc mơ nào đó.
Là do suốt nửa tháng liền tôi thức khuya vẽ tranh sao?
Nếu không, Lục Dịch Thành sao có thể ở Hồng Kông được.
“Anh muốn đến thì đến thôi.”
“Nam Kiều, em không mời anh vào sao?”
“Cả ngày nay anh còn chưa ăn…”
“Sao một ngày liền anh chưa ăn?”
Anh nhún nhún vai: “Anh không có tiền, thẻ bị đóng băng rồi, tiền đi đường đến đây cũng là Thẩm Lương Châu cho anh mượn.”
“Nam Kiều…. có vẻ em phải nuôi anh một thời gian rồi.”
Lục Dịch Thành dùng lại chiêu cũ, nhìn tôi bằng đôi mắt ướt át như cún con một cách đáng thương.
Hốc mắt tôi nóng lên, có chút cay cay. Khoảnh khắc gật gật đầu, nước mắt liền không ngừng rơi xuống.
“Anh sẽ ăn ít đi một chút.”
“Sẽ nhanh chóng tìm công việc.”
“Sẽ không để em phải nuôi anh lâu đâu.”
“Lục Dịch Thành…”
Tôi ôm anh thật chặt: “Anh có thể ăn nhiều một chút cũng không sao.”
“Ăn nhiều chút, chăm sóc bản thân cho tốt mới có thể tìm một công việc tốt để nuôi gia đình.”
“Nhà ở đây rất đắt, nếu không có nhà, em sẽ không gả cho anh…”
Lục Dịch Thành không nói gì, chỉ ôm lấy mặt tôi, hôn thật sâu.
“Vào trong nhà đi đã…”
“Cửa còn chưa đóng, Lục Dịch Thành… anh đừng vội vàng như vậy có được không?”
“Làm sao có thể không vội vàng cho được?”
Anh vừa hôn, vừa ai oán:
“Một đứa trẻ vừa tập đi mà em không cho nó đi, em nghĩ nó không tức à?”
“Đàn ông vừa mới nếm được hương vị của ‘thịt’, giờ em lại bắt ăn chay thì rất phản khoa học đấy Kiều Kiều.”
Lục Dịch Thành hôn một lúc lâu rồi anh ôm tôi vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau.
Tôi và anh đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt anh nhìn tôi có chút trống rỗng, một lần nữa tối sầm lại.
“Kiều Kiều, có phải cơ thể anh không ổn không?”
“Từng ấy thời gian…. Cũng được mà.”
Giọng anh càng ngày càng thấp: “Tắm thường đã mất nửa tiếng rồi…”
Tôi còn chưa kịp nói gì thì anh đã tìm được một lí do chính đáng để an ủi chính mình rồi:
“Anh biết rồi, chắc chắn là vì đây là lần đầu tiên em và anh tắm chung, cho nên mới không nhịn được.”
“Kiều Kiều, chúng ta lại một lần nữa.”
Nụ hôn ướt át lại rơi xuống.
Một đêm thật dài, nhưng cũng thật tốt. Vì có anh ở bên.
-Hoàn-