Lúc tôi đi hẹn hò với Lục Dịch Thành lần thứ ba, thì tình cờ gặp Triệu Lẫm An.
Hôm đó là ngày xuân đẹp nhất ở Bắc Kinh.
Tôi mặc một chiếc váy sườn xám đi giữa đám người, giống như một áng mây nhẹ.
Anh ta vẫn mặc vest, thắt cà vạt, được bao quanh bởi đám người, anh tuấn phi phàm.
Lúc gặp mặt trực tiếp, anh ta dừng bước chân, ánh mắt nhìn gương mặt của tôi rồi lướt xuống dưới.
Sau đó mới nhìn thẳng vào mắt của tôi. “Kiều Kiều, lâu rồi không gặp.”
Cảm giác khó chịu lúc đầu dần tan biến.
Tôi hào phóng gật đầu: “Triệu tiên sinh, lâu rồi không gặp.”
“Có hẹn?”
“Ừm.”
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, cắn ở đầu môi, thờ ơ nói: “Cùng bạn trai?”
“Đúng vậy, mới ở bên nhau.” Tôi trả lời thẳng thắn.
Triệu Lẫm An hơi nhướng mày: “Đi đi.”
Tôi gật gật đầu, bước về phía trước mà không ngoảnh lại.
Khoảnh khắc lướt qua, giọng Triệu Lẫm An vang lên: “Nam Kiều, vẫn còn giận với anh sao?”
Tôi không trả lời, vẫn tiếp tục bước đi.
Cách đó không xa, tôi nghe thấy giọng nói của đám người xung quanh anh ta.
“Anh An, anh nhìn cô ta giả vờ chưa kìa.”
“Vì tức giận với anh mà giả vờ có bạn trai rồi.”
“Buồn cười vãi, cố ý trang điểm đẹp như vậy, là muốn dùng lại chiêu cũ sao?”
“Nhất định là đặc biệt nghe ngóng ở đâu đó hôm nay anh có mặt ở đây nên cố tình đến gặp.”
Triệu Lẫm An gẩy tàn thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm ở cuối đường.
Quả nhiên, cô ấy vẫn trẻ con như vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, cô ấy vẫn còn nghĩ về anh ta.
Anh ta vẫn rất bao dung tâm cơ nhỏ này của cô.
Chỉ là, dừng lại đúng lúc mới là tình thú.
Làm loạn quá thì mất mặt chỉ có mình cô mà thôi.’
Triệu Lẫm An điềm nhiên quay người đi. Anh ta rất ung dung, muộn nhất là tối nay, Nam Kiều sẽ lại quay về với anh ta.
Nhưng Triệu Lẫm An không đợi được Nam Kiều quay lại.
Giữa bữa tiệc, Thẩm An đi ra ngoài hút thuốc, rất nhanh nửa chừng liền quay về.
“Con mẹ nó, bọn mày đoán xem vừa nãy tao đã nhìn thấy gì?”
“Mày nhìn thấy cái gì mà phản ứng thái quá như vậy?”
“Tao nhìn thấy Nam Kiều.”
“Nhìn thấy cô ta thì làm sao? Anh An ở đây, cô ta tìm đến đây không phải quá bình thường sao?”
Trên tay Triệu Lẫm An đang kẹp điếu thuốc, lúc này anh ta uống cũng khá say rồi.
Không hiểu sao cảnh tượng gặp lại Nam Kiều lại hiện lên trước mắt anh ta.
Thực ra, cô trưng diện vậy cũng thật đẹp.
Chỉ là, trong thâm tâm, Triệu Lẫm An không muốn mấy tên đàn ông khác nhìn thấy cô ăn mặc như vậy.
Sắc mặt Thẩm An kì lạ. “Không phải, cô ta đi cùng với một người đàn ông.”
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh trong giây lát. Tay kẹp điếu thuốc của Triệu Lẫm An hơi khựng lại, đôi mắt thâm sâu khó dò hơi ngước lên.
“Ở ngay ban công bên cạnh, có một người đàn ông đang ôm Nam Kiều.”
“Hai người họ còn hôn nhau cơ, tôi đứng ở đó một lúc họ cũng không chú ý đến tôi.”
Dường như tiếng ly nước rơi xuống nặng nề cắt ngang lời anh ta.
“Anh An….”
Ánh mắt của Triệu Lẫm An có chút khác lạ, quỷ dị, giống như một vầng mây đen: “Thẩm An.”
Thẩm An rùng mình một cái: “Anh, anh An.”
“Cút ra ngoài.” Triệu Lẫm An đột nhiên lớn tiếng.
“Anh An?”
“Đừng để tao nói lần hai.”
Thẩm An lập tức im miệng, chán nản rời khỏi phòng.
Triệu Lẫm An vò điếu thuốc, đứng thẳng người: “Tan thôi.”
Nói xong liền mặt lạnh đi ra ngoài.
Đi một mạch đến trước cửa thang máy thì đột nhiên dừng bước.
“Gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Trợ lí bên cạnh anh ta phản ứng nhanh chóng: “Vâng, anh Triệu.”
Anh ta nhanh chóng nhấn số của Nam Kiều, nhưng rất tiếc, số của anh ta đã bị chặn rồi.
Triệu Lẫm An nghe thấy tiếng báo trong điện thoại truyền ra, vậy mà lại cười.
“Giỏi, xem ra tôi đã quá dung túng cho cô ấy rồi.”
“Anh Triệu, chuyện lần trước, quả thực cô Nam đã phải chịu ủy khuất…”
Triệu Lẫm An thờ ơ đốt điếu thuốc: “Mấy người đó sớm đã bị xử lí rồi, cô ấy còn muốn gì nữa?”
“Con gái mà, chúng ta phải dỗ một chút.”
Trợ lí cười nói, cẩn thận nhìn nét mặt của Triệu Lẫm An:
“Hay là, anh tự gọi điện thoại cho cô Nam?”
Triệu Lẫm An không nói gì, chỉ hút hết điếu thuốc kia.
Rồi đưa điện thoại của mình cho trợ lí.
Trợ lí vội ấn số điện thoại của Nam Kiều.
Lần này lại càng không may, số điện thoại của Triệu Lẫm An cũng bị chặn rồi.
Trợ lí nhất thời không dám thở mạnh, thận trọng cầm điện thoại, lưng ướt đẫm.
Sắc mặt Triệu Lẫm An khó coi đến cực điểm.
Chắc là nửa phút sau, anh ta xoay người, đi đến ban công ở cuối hành lang.
Trợ lí thầm hét lên có chuyện không ổn, nhưng anh ta chỉ có cắn răng đi theo.