Đến lúc nhất định phải rời đi, ta lưu luyến không rời, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn hắn một lần.
Hắn cũng một mực chăm chú nhìn ta.
Cho đến khi trở về Hầu phủ, ta bảo Tiểu Nha đi bẩm báo cha mẹ chồng, còn ta trực tiếp đi ngủ.
Ta không ăn cơm tối.
Bởi vì ta không muốn làm bất cứ chuyện gì, làm phiền ta hồi tưởng lại những chi tiết khi ở bên hắn.
Ta cũng không muốn đi gặp công công và cô mẫu, như vậy sẽ làm nhạt đi hồi ức của ta.
Ở bên Lý Nhị, thật tốt biết bao.
Thật không dám tin, ta có thể có được cảm nhận và trải nghiệm tuyệt vời như vậy trên thế gian này.
Trong đầu ta, toàn là khuôn mặt tuấn tú của hắn, nụ cười của hắn, giọng nói của hắn, còn có vòng tay ấm áp vững chắc của hắn.
Ta cảm thấy mình có thể không làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh hắn, vậy là hạnh phúc lắm rồi.
Cả mùa đông, ta vừa hạnh phúc, vừa giày vò.
Hạnh phúc là, Lý Nhị đã trở về, ta đã gặp hắn mấy lần.
Giày vò là, chỉ có thể gặp hắn mấy lần.
Người hầu phủ giao tế rất nhiều, ta nhiều lúc cũng bận rộn không sao tả xiết, không có nhiều thời gian để nghĩ đến hắn.
Mùa Xuân đến, băng tuyết tan chảy.
Quả nhiên lúa mạch trên ruộng đều bị đông chết.
Lại c.h.ết rất nhiều người.
Có rất nhiều lưu dân chạy loạn khắp nơi.
Lý Nhị bảo ta ra ngoài nhất định phải mang theo nhiều thị vệ, ít nhất bốn người.
Hắn cũng không cho ta đi tìm hắn.
Nếu muốn gặp hắn thì bảo người thông báo cho hắn, hắn sẽ đến đón ta.
Công công và cô mẫu lại đi tới chùa ở lại.
Bọn họ bảo ta phát cháo trong thành, coi như tích đức cho thế tử.
Phát cháo thì không cần ta đích thân đi, bảo người hầu đi là được.
Đợi quan phủ sắp xếp ổn thỏa cho lưu dân, mùa xuân đã qua, mùa hè đã đến.
Cuối cùng ta cũng có thể yên tâm ra ngoài.
Lý Nhị đón ta ở địa chỉ mà ta nói với hắn, sau đó nói muốn cho ta một bất ngờ.
Ta lập tức vui mừng khôn xiết.
Ngay sau đó, ta lại hỏi: “Sau này chúng ta ở bên nhau lâu ngày, chàng có thể sẽ thấy chán, sẽ không tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ như vậy nữa không?”
“Sẽ không.”
Hắn nói rất đơn giản.
Nhưng ta thấy lời hắn nói vẫn rất đáng tin.
Cho nên trong lòng vẫn vui vẻ.
Hai tay chúng ta nắm chặt lấy nhau dưới ống tay áo rộng.
Xuống xe ngựa, Lý Nhị xuống trước, sau đó đưa tay định đỡ ta.
Ta không cần hắn đỡ, tự mình nhảy xuống.
Vừa xuống, ta liền nghĩ, không biết có nên điềm tĩnh hơn chút ở trước mặt hắn không?
Ta nhìn hắn, uy hiếp nói: “Không được thấy ta không điềm tĩnh, sau đó không thích ta! Nếu không ta sẽ đánh chàng!”
Hắn nắm lấy nắm đấm của ta, sau đó xoay người ta lại, nói: “Nàng xem.”
Ta nhìn thấy một ngôi nhà cổ kính, cửa son tường vôi, trên biển đề viết hai chữ “Lý phủ.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Đây là phủ của chàng?”
“Là nơi sau này chúng ta sẽ thành hôn.”
Nụ cười trên khóe miệng ta không kìm được, lập tức đấm hắn một cái: “Ai muốn gả cho chàng chứ.”
Ta thấy thân thể Tiểu Nha khẽ run lên, làm ra vẻ sợ hãi.
Mặc dù sân không lớn bằng hầu phủ, cũng không tinh xảo lộng lẫy bằng hầu phủ.
Nhưng Lý Nhị sẽ kéo tay ta, nói với ta rằng trong sân trồng loài hoa hồng mà ta thích.
Mùa hè và mùa thu, chúng sẽ nở rộ khắp sân.
Còn có một cây hoa quế trăm năm.
Đến lúc đó trong sân sẽ tràn ngập hương quế, hắn còn nói sẽ làm bánh hoa quế cho ta ăn.
Hắn nói khoảng đất trống xung quanh ao sẽ trồng một số cây ăn quả, như cây đàn, cây mận, sau này con cái cũng có thể trèo cây hái quả ăn.
Hắn còn nói phòng ngủ chính là phòng nào, thư phòng là phòng nào.
Trong thư phòng có mấy ngăn tủ, đã chất đầy sách truyện.
Ta hỏi hắn: “Đây là cái gì? Chàng còn đọc thoại bản à?”
Hắn cong môi cười: “Đây là chuẩn bị cho nàng.”
Ta hừ một tiếng, trong lòng vui vẻ nhưng miệng lại nói: “Chàng xem thường ta rồi, ta chính là người cò tài năng xem sổ sách, làm ăn, quản gia!”
“Để nàng giết thời gian. Sau này sổ sách trong phủ quả thực phải phiền phu nhân nhọc lòng rồi.”
“Ai là phu nhân của chàng?” Ta cầm khăn tay đánh hắn một cái, che miệng cười trộm.
Hắn cũng cong mắt nhìn ta.
Ánh sáng ban ngày bên ngoài rất đẹp.
Ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống mới.
Lý Nhị đưa ta đến phố lớn, ta vẫy tay tạm biệt hắn.
Vừa hay đến cửa hàng của ta xem thử.
Kết quả là trên đường đi, ta thấy một phụ nhân bế con, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Tóc tai bù xù, mắt không có thần.