Dưới Gầm Xe Bạn Thân Có Gì

Chương 3



Chương 3:

Buổi sáng trôi qua trong sự tập trung cao độ. Tôi biết rằng thời gian không chờ đợi ai, và nếu muốn thay đổi số phận, tôi phải nỗ lực gấp đôi. Dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu, tôi cũng không được phép bỏ cuộc.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi rời văn phòng để đến quán cà phê quen thuộc. Đây là nơi mà tôi thường lui tới để thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Nhưng hôm nay, khi bước vào quán, tôi chợt khựng lại.

Ở một góc khuất, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc — Lâm Tịch và Dương Nghị đang ngồi cùng nhau.

Hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, không hề biết rằng tôi đang đứng ngay gần đó. Trái tim tôi nhói lên khi nhìn thấy nụ cười trên môi Lâm Tịch, cô ấy trông rất hạnh phúc, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là ánh mắt của Dương Nghị, nó không giống với sự ngọt ngào giả dối mà anh ta thường dành cho tôi. Thay vào đó, nó là sự lạnh lùng, tính toán.

Tôi nén giận và quay người rời khỏi quán. Nếu trước đây, có lẽ tôi sẽ chất vấn Lâm Tịch về những gì tôi vừa thấy. Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu rõ bản chất của cô ấy và Dương Nghị. Tôi sẽ không để họ nắm được điểm yếu của mình.

Buổi chiều, tôi quyết định liên hệ với luật sư của gia đình để chuẩn bị cho các tình huống xấu nhất. Tôi không còn tin tưởng ai ngoài bản thân mình, và tôi sẽ không để mình rơi vào bẫy một lần nữa. Luật sư của tôi là một người rất giỏi, và tôi tin rằng với sự giúp đỡ của ông ấy, tôi có thể bảo vệ tài sản và quyền lợi của mình.

Ngày hôm sau, tôi đến công ty với tâm trạng nặng nề. Cuộc gặp với luật sư đã giúp tôi phần nào cảm thấy an tâm, nhưng nỗi lo lắng về tương lai vẫn chưa thể tan biến. Tôi biết rằng, để thoát khỏi vòng xoáy của sự phản bội và lừa dối, tôi cần phải mạnh mẽ hơn nữa.

Trong lúc đang làm việc, tôi nhận được một tin nhắn từ Dương Nghị. Anh ta muốn gặp tôi vào buổi tối. Tôi do dự, nhưng rồi quyết định đồng ý. Nếu tôi muốn đối phó với anh ta, tôi cần phải biết anh ta đang toan tính điều gì.

Tối hôm đó, chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng sang trọng. Dương Nghị vẫn tỏ ra rất quan tâm, hỏi han tôi về công việc và sức khỏe. Nhưng tôi biết tất cả chỉ là vở diễn. Anh ta là kẻ có tài ngụy trang, và tôi sẽ không để mình bị lừa thêm một lần nữa.

“ Mạc Mạc, dạo này em có vẻ mệt mỏi. Có chuyện gì sao? ” Dương Nghị hỏi, giọng đầy vẻ lo lắng.

“ Chỉ là công việc nhiều quá thôi.” Tôi trả lời, cố giữ giọng bình tĩnh.

Anh ta gật đầu, rồi bất ngờ cầm lấy tay tôi.

“ Mạc Mạc, anh biết em rất giỏi giang và độc lập. Nhưng có những lúc em cũng cần phải dựa vào người khác. Đừng gánh vác mọi thứ một mình, hãy để anh giúp em.”

Nghe những lời này, tôi cảm thấy buồn nôn. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã cảm động trước sự quan tâm này. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy ghê tởm. Tôi rút tay lại và nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“ Dương Nghị, anh có điều gì muốn nói với em không? ” Tôi hỏi thẳng, không vòng vo.

Anh ta khẽ cau mày, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười.

“ Không có gì đâu, em đừng lo lắng. Anh chỉ muốn em biết rằng, anh luôn ở bên em.”

Tôi cười nhạt, nhưng không nói thêm gì. Bữa tối kết thúc trong sự im lặng căng thẳng. Khi Dương Nghị tiễn tôi về nhà, tôi biết rằng trận chiến thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.