Gặp Gỡ Nam Phụ

Chương 2



Chương 2:

“Tần, Tần Thâm?”

Mẹ ơi, đây không phải nam phụ điên cuồng sao?

Đã hết.

Tôi còn đang ngơ ngác, Tần Thâm đã tóm lấy cổ tôi, thế là tôi tỉnh liền.

“Cô lại làm tổn thương Dao Dao nữa à?”

Tần Thâm là nam phụ. Bố anh ta ngoại tình, mẹ nhảy lầu, anh ta được ông nội nuôi dưỡng và có tính cách không ổn định.

Nguyên chủ đã nhiều lần nhắm vào nữ chính, từ lâu đã bị ghi vào danh sách đen của nam phụ

Trong truyện, tình cảm của nam phụ dành cho nữ chính rất mơ hồ. Một số độc giả cho rằng nam phụ yêu nữ chính sâu sắc, trong khi một số cho rằng anh ta chỉ đang trả ơn mà thôi.

Tôi nghĩ nam phụ thích nữ chính.

Khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết này, nhân vật tôi yêu thích nhất là Tần Thâm, và câu thoại gây nghiện. Tôi thậm chí còn hy vọng rằng anh ta sẽ làm tình với nữ chính, cốt truyện kiểu này rất hay.

Nhưng bây giờ tôi có cảm giác như anh ta đang cố bóp cổ tôi đến chết.

Tôi cố gắng nói: “Tôi không làm vậy.”

Sự bóp cổ vẫn tiếp tục, tôi chửi rủa trong đầu, dùng tay mò mẫm, khi gặp vật cứng, tôi giơ tay lên đánh vào sau đầu anh ta không chút do dự.

Nhìn anh ta ngã xuống, tôi chán ghét đẩy ra: “Thật tiếc cho anh.”

Nhìn đôi mắt lạnh lùng chậm rãi nhắm lại, có chút kinh ngạc.

Tôi sợ đâp chết người đó nên gọi 120 rồi bỏ trốn khỏi hiện trường.

Trước khi đi, tôi không quên chôm áo vest và dép lê của anh ta.

Với ký ức của nguyên chủ, tôi trở về nhà.

Cửa vừa mở, một ấm trà nóng bay vút về phía tôi. Tôi vội tránh ra, ấm trà rơi xuống đất, nước nóng bắn lên mu bàn chân, tôi hét lên đau đớn.

Tôi ngẩng đầu lên và đối mặt với ba ánh mắt căm ghét.

Khi thân phận được tiết lộ, Thẩm gia đã bỏ lại nguyên chủ.

Một lúc lâu sau, mẹ Thẩm mới thở dài: “Thẩm Nhu, cô đi đi, Thẩm gia không chứa nổi cô.”

Trong cốt truyện gốc, Thẩm gia có yêu cầu nguyên chủ rời đi, nhưng cô ấy cứ khóc lóc và hứa sẽ đối xử tốt với nữ chính nên mới có thể ở lại.

Mẹ ruột của nguyên chủ qua đời vì đau tim. Nguyên chủ dửng dưng, trong khi nữ chính khóc hay hơn cả khóc thuê ở quê tôi.

Đây là tính cách trái ngược của hai người.

Tôi gật đầu và nói một cách bình tĩnh: “Được.”

Ở thế giới kia, tôi không có cha từ nhỏ, được mẹ nuôi dưỡng, bà cũng mắc bệnh tim và qua đời khi tôi mười sáu tuổi.

Khi tốt nghiệp đại học, tôi nhìn thấy một đứa trẻ ở giữa đường, tôi lao tới và đẩy nó ra.

Tôi có thể bỏ chạy, nhưng lúc đó tôi đã do dự. Trong nửa giây do dự, tôi đã bị ô tô tông chết tại chỗ.

Tôi nhớ mẹ rất nhiều, lúc nào cũng vậy.

Chắc họ không ngờ tôi lại đồng ý nhanh đến vậy, cả ba người đều sững sờ.

Tôi đứng thẳng cúi đầu chào ba người: “Bố, mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi hai người như vậy. Cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc con trong suốt thời gian qua”.

Bố mẹ Thẩm từng yêu nguyên chủ, nhưng sau khi có Hứa Dao, họ dần hết yêu cô ấy.

Tôi trở về phòng, chỉ thu dọn vài bộ quần áo rồi rời khỏi nhà.

Đọc xong tiểu thuyết gốc, tôi biết mẹ nguyên chủ mở nhà hàng nên tôi lập tức bắt taxi đến nơi. Đã đến giờ ăn tối nhưng cửa nhà hàng đóng kín.

Tôi được một người dì kể rằng chủ nhà hàng bị ngất xỉu nên hoảng sợ chạy đến bệnh viện.

Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng tôi cũng biết được số phường của mẹ tôi. Có rất nhiều người đang đợi thang máy nên tôi chọn đi cầu thang bộ.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.