“Cô ấy có biết anh thích cô ấy không?”
Lục Chinh lắc đầu: “Không biết, cô ấy hẳn là… không biết tôi.”
Sao lại thế được? Tôi biết anh mà, Lục Chinh, Lục Chinh, một cái tên chiếm lấy toàn bộ tuổi thanh xuân của tôi.
Tiểu Mỹ đỡ trán: “Giáo sư Lục, thích của anh không khỏi… quá dè dặt rồi.”
Sau đó, bọn họ lại nói chuyện một lát, nhưng tôi vẫn không hiểu Lục Chinh quen biết tôi như thế nào.
Tiểu Mỹ trước khi rời đi nói với Lục Chinh: “Em phải đi công tác, hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại sớm một chút, à… Quyển sổ tay kia có lẽ có thể phát huy công dụng sớm một chút, cùng lắm Lục Chinh, có rất nhiều loại kỹ năng theo đuổi con gái, cũng không bằng chân thành nói với cô ấy một câu anh thích em, chúc hai người may mắn.”
Lục Chinh vẫn kệ mưa mặc gió mỗi ngày đến bệnh viện thăm tôi, từ lá rụng phủ kín mặt đất đến bông tuyết phủ kín nóc nhà, rồi đến cành liễu lộ ra mầm mới, mỗi ngày đều đến.
Đêm đó, hắn dùng khăn lông lau ngón tay của tôi, sau đó đột nhiên đem hai tay chống ở bên cạnh tôi, cúi đầu, dùng trán nhẹ nhàng chống lên trán tôi.
Như là kiềm chế hồi lâu, hắn nói: “Thẩm Điềm Điềm, em mau tỉnh lại được không?”
Khóe mắt tôi xúc động chảy ra một giọt nước mắt, sờ sờ, cũng không có, nhưng khi Lục Chinh ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy tôi nằm ở trên giường bệnh, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Mặt nạ dưỡng khí đã sớm được gỡ xuống, khi Lục Chinh nhìn thấy nước mắt tôi chảy xuống, ngón tay có chút run rẩy lau khóe mắt tôi, sau đó cực nhẹ kêu một tiếng:
“Điềm Điềm.”
Vài giây trôi qua, tôi vẫn bay phía sau hắn.
Bỗng nhiên, hắn nắm khăn lông cực kỳ chặt, gân xanh mu bàn tay hơi nhô lên, chậm rãi cúi đầu chạm vào môi tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, cả người giống như bị một lỗ đen hút vào, khi mở mắt ra, đã là ban ngày.
Tôi trở về với cơ thể của mình.
Ngón tay bất giác giật giật, nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, không đành lòng phàn nàn, tôi đây là trúng ma chú gì sao?
Cần Lục Chinh hôn mới có thể tỉnh?
Tiếp theo chính là vui mừng lại ngượng ngùng, cũng không biết Lục Chinh sau khi hôn tôi còn làm cái gì?
Nằm quá lâu, tôi có chút không linh hoạt ngồi dậy, lúc này, Lục Chinh vừa vặn đẩy cửa đi vào, thấy tôi tỉnh lại, nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn tôi không chớp mắt, từng bước từng bước đi về phía tôi.
Tôi bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, vừa định đối với hắn chào hỏi, nói câu “Hi, em tỉnh rồi”, đã bị hắn một tay ôm vào trong ngực.
Sức lực kia, hận không thể đem tôi khảm vào thân thể hắn.
Tôi không có sức lực giãy dụa, đành để mặc hắn ôm, một lát sau, tôi nghe thấy hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Em ngủ lâu lắm rồi.”
——
Bác sĩ nói theo dõi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Hai ngày đó, mỗi ngày Lục Chinh đều đến bệnh viện chăm sóc tôi, nhưng đối với chuyện thích tôi và có quan hệ với tôi, hắn lại một chữ cũng không đề cập tới.
Bất kể tôi ám chỉ như thế nào, hắn cũng không nói, tôi gấp đến mức xoay vòng vòng.
Nếu hắn không nói, tôi ra viện sẽ phải về nhà mình, đến lúc đó phải làm sao bây giờ? Chẳng phải là muốn bỏ qua một đoạn tình cảm này à?
Ngày xuất viện, tôi ngồi trên xe Lục Chinh, nhìn hắn bình tĩnh lái về phía nhà tôi, sốt ruột đến độ tâm hoảng ý loạn, vì vậy nói bóng nói gió hỏi hắn: “Cái kia, Lục Chinh, anh không có lời gì muốn nói với em sao?”
Ngón tay thon dài của hắn đặt lên tay lái, bỏ chút thời gian nhìn tôi một cái: “Nói gì?”
Tôi hít sâu một hơi, kiên nhẫn nhắc nhở hắn: “Chính là, chính là cái kia……”
“Anh cái gì em?”
“Cái gì?”
“Anh… cái gì cái gì… em.”
Tôi đã đánh mất sự e thẹn của nữ sinh ngượng ngùng nhắc nhở đến nước này, nếu còn không nói ra thì tôi sẽ…..
“Kít” một tiếng, xe vững vàng dừng ở cửa tiểu khu.
Tôi tức giận xuống xe, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước.
Hừ! Không yêu thì thôi, ai thèm!!