Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 2



Chương 2:

Buổi tối lúc Lục Chinh ngủ, tôi sẽ ngoan ngoãn bay tới phòng khách, nhưng tôi và hắn đều biết, sáng sớm ngày hôm sau, tôi sẽ ở trên giường hắn. Giống như bây giờ, mặt của tôi và mặt của hắn đối diện.

Tôi cũng không hiểu tại sao.

Càng quái lạ chính là, lúc trước cho dù chúng tôi có đụng phải đối phương cũng sẽ xuyên qua, nhưng bây giờ, chân của tôi gác lên eo hắn, cảm nhận được xúc cảm và nhiệt độ trên eo hắn.

Mấy ngày hôm nay, lần đầu tiên tôi đụng phải người, có chút kích động, vì thế dùng cả tay chân ôm lấy hắn.

“Lục Chinh, tôi có thể đụng anh, tôi có thể đụng được anh nè!”

Người bị tôi quấn lấy hít sâu một hơi, thốt ra hai chữ:

“Buông ra!”

Tôi không, khó lắm mới có thể đụng được tới hắn, tôi sẽ không buông ra.

Tôi không buông ra, bởi vì… Tôi lại xuyên qua cơ thể hắn.

!!!

Rõ ràng vừa rồi hắn cũng cảm nhận được, sao lại không được nữa?

Trước sau cộng lại còn chưa tới hai phút.

Tôi có chút chán nản, cả người đều mệt mỏi.

Trước khi Lục Chinh đi làm, mở tivi cho tôi, tôi chán nản muốn c.hế.t chỉ có thể lựa chọn xem ti vi.

Cửa lại không ra được, trò chơi lại không chơi được.

Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, nghe thấy tiếng khóa cửa, tôi lập tức bay qua.

Đi vào ngoại trừ Lục Chinh, còn có bà Chu đầy nghị lực tối hôm qua.

Bà chống cây gậy vừa đi vào trong vừa nói với Lục Chinh:

“Tiểu Lục à, con yên tâm, bà Chu nhất định sẽ giúp con đuổi thứ đó đi.”

Lục Chinh sửa lại: “Không phải đuổi đi, mà là để cho cô ta có thể ra khỏi cánh cửa kia.”

Tôi tò mò đứng một bên, nhìn bà Chu cầm chuông lắc lư, vừa đi lại xung quanh, miệng còn lẩm bẩm.

Một hồi lâu, bà dừng lại, cất chuông đi, thở dài một hơi, tự tin mở miệng: “Được rồi, đi rồi.”

Lục Chinh nhìn bà Chu xuyên qua cơ thể tôi, khô khốc nói: “Làm phiền rồi, cháu đưa bà về.”

“Tiểu Lục à, bà bình thường xem tướng đoán mệnh đuổi quỷ cho người ta cũng không phải là đùa giỡn, con nói xem, lúc trước nói muốn bói cho con chuyện nhân duyên con còn không tin, bây giờ còn không phải muốn mời ta đến đuổi quỷ sao…”

Bà Chu nói không ngừng, cho đến khi Lục Chinh đưa bà ra cửa, lại “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Tôi bay trên không trung nhìn bộ mặt đen thui của hắn quả thực muốn cười ra nước mắt.

“Thẩm Điềm Điềm!”

Lục Chinh tức giận ra ý dừng lại, tôi tiếp tục cười, dù sao hắn cũng đánh không được tôi, tôi không sợ.

Hậu quả của việc cười nhạo hắn là hắn không nói gì với tôi trong suốt bữa tối.

Dù tôi có nói gì, hắn cũng không trả lời.

Tức quá đi mà!

Cũng may sau khi ăn xong bữa tối, lại đến giờ tắm rửa.

Lục Chinh dừng lại trước cửa phòng tắm, nhanh chóng nói một câu “Cấm vào”, rồi mở cửa đi vào.

Thấy hắn tự nguyện nói chuyện với tôi, tôi vội vàng đồng ý.

Bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào, trong đầu tôi bất giác hiện ra cảnh tượng lần trước trong lúc vô tình nhìn thấy.

Nghĩ đi nghĩ lại tôi liền xuyên qua cánh cửa kia, chờ tỉnh táo lại thì đã đi vào mất tiêu rồi.

Ngay khi tôi cuống quýt xin lỗi, thấy Lục Chinh ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt tôi, phía sau hắn là nước chảy bốc hơi nóng.

Cho nên…… hắn không có cởi quần áo!!

Nhìn thấy tôi, Lục Chinh cười khẽ một tiếng, giống như đang nói:

“Thấy chưa, tôi biết cô sẽ vào mà.”

Tôi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.