Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Ngoại truyện



Chương 18: Ngoại truyện

1

Cô đã thay đổi rất nhiều, trên mặt mất đi vẻ trẻ con mập mạp, mặt mày cũng trở nên càng thêm tinh xảo, những thay đổi này làm cho tôi lúc đầu cũng không nhận ra là cô–

Thẩm Điềm Điềm.

Có thể gặp lại cô ấy, tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Tôi vẫn nhớ năm lớp 10, mẹ tôi mang về một bài thi, nói đây là một trong những bạn học ngữ văn tốt nhất lớp bà ấy, để tôi học tập bài văn của cô ấy.

Từ đó về sau, mỗi lần thi nhỏ thi lớn, mẹ tôi đều mượn bài thi của người nọ về cho tôi xem.

“Thẩm Điềm Điềm” ba chữ này gắn liền ba năm trung học của tôi, là toàn bộ thanh xuân.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, là đi đưa đồ cho mẹ tôi, lúc xoay người rời đi vừa vặn gặp cô ấy bị một giáo viên khác gọi vào.

Trong nháy mắt lướt qua vai, tôi ngửi được mùi bột giặt sạch sẽ trên người cô, cũng nhìn thấy khuôn mặt cong cong của cô, có khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp giống trẻ con.

Tim đập bất giác chậm lại một chút, trong đầu tôi hiện lên nét chữ nào đó, thật sự.. .Chữ như người.

Tròn, nhỏ.

Đêm hôm đó, tôi cầm bài thi của cô ấy xem đi xem lại hồi lâu, nhưng kỳ lạ chính là không có biện pháp tập trung sự chú ý, ngược lại sẽ vô ý thức nhớ lại cuộc gặp gỡ ban ngày.

Sau đó, dùng chính tên của cô, tôi cố gắng bắt chước chữ viết tay của cô ấy bằng cách viết:

Thẩm Điềm Điềm.

Sau đó, mỗi lần đi qua lớp của cô ấy, tôi đều theo bản năng đi tìm bóng dáng của cô ấy, mà cô ấy, vĩnh viễn im lặng đợi ở góc kia, hoặc là đang làm bài tập, hoặc là nằm sấp ngủ, có đôi khi cũng sẽ nâng cằm ngẩn người.

Khi đó tôi chỉ cảm thấy cô ấy không giống với những nữ sinh khác, nhưng lại nói không nên lời chỗ nào không giống, hôm nay nghĩ lại, chỗ nào có cái gì không giống, đó chỉ là kính lọc tôi thêm vào cho cô ấy mà thôi.

Cứ như vậy vội vàng đi qua ba năm, sau khi thi tốt nghiệp trung học, tôi từ chỗ mẹ tôi làm bộ rất tùy ý hỏi thăm thành phố Thẩm Điềm Điềm có thể sẽ đi, tôi chỉ muốn biết mà thôi, cũng không có xúc động đến liều lĩnh đi theo bước chân của cô.

Huống chi, khi đó tôi cũng không biết loại cảm giác nhàn nhạt này chính là thích.

2

Tôi và cô ấy đến hai thành phố khác nhau, cách nhau rất xa, tôi cũng không hỏi thăm tin tức của cô ấy nữa.

Nhưng mà…… Tôi dường như không còn có thể có được cảm giác ban đầu ở người khác nữa.

Giống như đuôi tóc mềm mại lướt qua trái tim, mềm mại ngứa ngáy, khiến lòng tôi loạn như ma.

Cho đến nhiều năm sau…… Gặp lại cô ấy.

Khi đó chỉ cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, nhưng lại không biết là ai.

Sau đó, cô nói cô tên là Thẩm Điềm Điềm.

Tôi giật mình, nhất thời nói không rõ là tâm tình gì, có lẽ là vui sướng lâu ngày gặp lại đi!

Cô thay đổi, trở nên vừa đẹp hơn, càng chói mắt hơn.

Lúc trước cái loại cảm giác tim đập hỗn loạn này…… Có vẻ như nó đã trở lại.

Tôi nghĩ, tôi thích cô ấy, muốn mỗi ngày đều muốn nhìn thấy cô ấy.

Tôi tìm được thân thể của cô ấy, mỗi ngày đều đi thăm, đồng thời cũng đang tìm các loại phương pháp có thể làm cho cô trở về.

Có lúc trong đêm khuya yên tĩnh, tôi cảm thấy mình có chút buồn cười, tôi rõ ràng không phải là một người tin quỷ thần, nhưng bởi vì cô ấy, tôi tin tưởng triệt để.

Nhưng tôi không biết tình cảm của cô ấy dành cho tôi, cô ấy…… Biết gì về tôi không? Biết tôi và cô ấy học cùng trường trung học không?

Vì thế, tôi đem tấm ảnh kia dùng khung ảnh đóng lại đặt ở thư phòng, trong tấm ảnh kia, có bóng dáng của cô ấy.

Chân chính làm cho tôi nhận ra được cô cũng thích tôi là lúc bà Chu nhắc tới Tiểu Mỹ, đêm hôm đó, cô không ngừng mất tập trung, liên tiếp thua mấy ván cờ.

Tiểu Mỹ là bạn của tôi, đi công tác hằng ngày, lần đó cô ấy trở về, tôi cố ý thỉnh giáo cô ấy theo đuổi con gái như thế nào, cô ấy là con gái, cô ấy hẳn là hiểu rõ.

Nhưng kỹ xảo và phương pháp còn chưa kịp dùng tới, Thẩm Điềm Điềm cô……

Mất tích rồi.

3

Tôi cũng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, nhưng sau khi nhận rõ tình cảm của mình, mới phát hiện loại tình cảm tích lũy tháng ngày này đã sớm tích góp từng tí một sâu đậm.

Đại khái qua thật lâu, lâu đến mức tôi cho rằng cô sẽ nằm như vậy cả đời, mãi khi cô tỉnh.

Tôi có chút không khống chế được ôm lấy cô, lại vừa ảo não mình làm như vậy có thể dọa đến cô hay không.

May mắn chính là, cô không từ chối tôi tới gần, thậm chí còn biểu hiện rất vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ và hành vi đáng yêu của cô ấy, tôi…… Nhịp tim khó kìm chế.

Tôi biết, cô ấy cũng thích tôi, nhưng cô ấy nhất định không biết, tôi thích cô ấy đã lâu.

Cho dù lúc học trung học cô ấy cũng chưa từng quen biết tôi, cho dù tôi đã nhiều năm như vậy không gặp lại cô ấy, nhưng khi tôi gặp lại cô ấy, vẫn sẽ vì cô ấy mà động lòng.

Sau khi ở bên nhau, Điềm Điềm thường quấn quít lấy tôi hỏi chuyện trước kia, ví dụ như:

Bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?

Tôi đã từng thích cô gái nào khác chưa?

Mối quan hệ của tôi với Tiểu Mỹ tốt đến mức nào?

Thật ra tôi đều hiểu được, cô ấy không có cảm giác an toàn, cho nên tôi sẽ không ngại phiền toái mà một lần lại một lần nói cho cô ấy nghe, tôi rất sớm rất sớm đã thích cô ấy, chưa từng thích qua nữ sinh khác, tôi và Tiểu Mỹ chỉ là bạn bè bình thường…

Nhiều năm như vậy, có thể hấp dẫn tôi, vẫn là cô ấy.

Tối hôm đó tôi tựa vào giường xem tin tức, cô ấy đột nhiên đưa điện thoại tới nói muốn tôi làm một bài kiểm tra.

Kiểm tra…… Bạn là loại trái cây gì?

Kết quả là một loại trái cây rất hiếm thấy, gọi là Liên Vụ.

Lực chú ý của cô ấy trong nháy mắt bị dời đi, cũng không tiếp tục chơi những trò chơi kiểm tra này, ngược lại đi tra loại trái cây này.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, cô ấy còn nói thầm: “Cũng không biết liên vụ có mùi vị gì, em chưa từng ăn qua.”

Tôi nghĩ nghĩ, trả lời cô ấy: “Là ngọt đó.”

“Làm sao anh biết? Anh đã ăn rồi à?”

“Không có, nhưng không phải đã nói rồi sao, em chính là Liên Vụ (Điềm Điềm).”

Trong bóng tối, tôi xoay người đè lên, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Cho nên, em muốn ăn không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.