Hậu Cung Tranh Đấu

Chương 14



Chương 14:

Màn đêm buông xuống, ta đột nhập Diệp gia.

Không có phát hiện gì cả.

Sau khi hồi cung, bên phía Hoàng Hậu cũng truyền tới tin tức.

Thục phi không giữ được miệng, nhưng vấn đề là nàng ta cũng không biết gì nhiều.

“Thục phi chỉ nói trong nhà tặng một thứ linh tinh giống như là sâu bọ, bảo nàng ta tìm cơ hội để lên trên người Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu có chút bất đắc dĩ nói.

“Ngày ấy ở Ngự Hoa Viên, nàng ta làm bộ té ngã, nhét sâu vào trong tay áo của Hoàng Thượng. Sau đó, Hoàng Thượng liền thay đổi, trừ cái đó ra thì hoàn toàn không biết gì cả.”

Ta trầm mặt: “Cổ trùng.”

Hoàng Hậu cũng tỏ sắc mặt trầm trọng, chỉ có mỗi Quý phi đồng tử trừng lớn: “ Hoá ra còn có cổ trùng?”

“Cổ trùng, hiện nay trong triều ta vẫn chưa có người biết thứ này.” Hoàng Hậu vững vàng đáp.

Không chỉ trong triều không có người nào, ngay cả trong đám nhân mạch mà ta biết cũng không có.

Vị sư tổ kia của ta, bản lĩnh tuy cao, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với cổ trùng.

Nếu đi tìm, cũng không biết phải tìm đến bao giờ.

Hoàng Hậu mặt mày ủ ê, Quý phi sau khi khiếp sợ xong cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên mặt dài ra.

Mà ta lại trực tiếp đứng lên.

“Giai Nghi?” Quý phi có chút khó hiểu nhìn về phía ta: “Ngươi đi làm cái gì?”

“Ở tuyệt đối võ… trước mặt quyền thế, tất cả âm mưu quỷ kế đều không chỗ che giấu.” Ta nói.

Hoàng Hậu và Quý phi đều tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

Còn ta không có ý muốn giải thích.

Ta trực tiếp đi tìm Ảnh vệ.

Ta lười chơi âm mưu quỷ kế với Diệp gia, biết là bọn họ làm, vậy bắt hết bọn họ là được.

Thủ lĩnh của Ảnh vệ biết ý đồ đến của ta xong, sắc mặt phức tạp.

“Cô nương, việc này ta cần xin chỉ thị của Hoàng Thượng.” Thủ lĩnh nói.

Ta nhướng mày: “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng của các ngươi hiện tại còn bình thường không?”

Thủ lĩnh trầm mặc một chút.

Ta tuy dùng ngọc bội mới làm cho bọn họ nghe lệnh hành sự, nhưng ta và Tần Quân quen biết đã lâu, cách hành xử của Tần Quân đúng là… Một lời khó nói hết.

Tóm lại, ta và vị thủ lĩnh này kỳ thật rất thân.

Nghe lệnh của Tần Quân, thủ lĩnh từng tặng quà cho ta, bàn đu dây trong viện nhà ta cũng là do hắn làm.

“Một câu thôi, có đi hay không?” Ta hỏi hắn.

Thủ lĩnh sắc mặt khó xử, cuối cùng cắn răng gật đầu: “Ta nghe theo cô nương.”

Vì thế, ta mang theo một đám Ảnh vệ, trực tiếp lẻn vào Diệp gia.

Tần Quân vẫn chưa cho Diệp gia quá nhiều lợi ích, thế lực của Diệp gia hiện giờ vẫn còn rất bình thường.

Cho nên, ta và Ảnh vệ có thể nhẹ nhàng ra vào Diệp gia.

Cũng bắt hết tất cả mọi người trong Diệp gia.

Diệp đại nhân kêu gào: “Ta là trọng thần trong triều, đám tiểu tặc các ngươi, mau mau cút đi!”

Ta trực tiếp nhấc đao đặt lên trên cổ hắn.

Một chút cũng không nương tay, lưỡi dao trực tiếp rạch một đường ở trên cổ Diệp đại nhân.

Diệp đại nhân vốn ồn ào trực tiếp cứng đờ ngay tại chỗ.

“ Đại hiệp… có gì từ từ nói, đại hiệp đòi tiền hay là muốn quyền? Ta đều có thể cho ngươi.”

Ta cười nhạo, hỏi: “Ngươi hạ cổ trùng gì cho Tần Quân?”

Diệp đại nhân mở to hai mắt nhìn: “Ngươi… sao ngươi lại biết?”

Ta mắt lạnh nhìn hắn: “Phương pháp giải cổ.”

Diệp đại nhân lại khổ ha ha đáp: “Không có.”

Ta mắt lạnh, kề lưỡi dao gần thêm chút: “Diệp đại nhân, nghĩ kỹ rồi nói.”

Diệp đại nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy, nhưng hắn vẫn mở miệng nói: “Ta không biết, ta cũng chỉ do nhân duyên trùng hợp mới có được cổ trùng kia, ta không biết phải giải thế nào.”

Thủ lĩnh càng trực tiếp hơn, túm Diệp phu nhân tới, một đao cắt ngang, hỏi: “Diệp đại nhân, hiện tại thì sao?”

Diệp đại nhân sợ tới mức khóc lên: “Ta thật sự không biết.”

Không chỉ như vậy, ta còn ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.

Ta: “…”

“Được rồi, giam hết vào ngục đi.” Ta nói với thủ lĩnh.

Thủ lĩnh lộ vẻ khó xử: “Cô nương, chúng ta chỉ biết gi.ế.t người, bên phía nha môn, không liên quan đến chúng ta.”

Ta: “…”

“Vậy ngươi g.iế.t hết đi.” Ném những lời này ra xong, ta liền chạy về hoàng cung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.