Kể từ khi có thuật đọc tâm, cuộc sống của ta bắt đầu trở nên phong phú.
Chắc là vì thuật đọc tâm đổi chủ nên khoảng cách mà ta có thể nghe được cũng không xa, sau khi đeo vòng Phật châu thì cũng chỉ nghe được tiếng lòng trong vòng 10 bước chân.
Tiếng lòng mà ta nghe được nhiều nhất chính là của Tần Quân.
“Muốn được nương tử ôm một cái.”
“Nương tử mau nhìn ta.”
“Nương tử hôm nay cũng xinh đẹp hơn hoa.”
Ta: “…”
“Hoàng Thượng, chuyên tâm chính sự.” Ta đành phải nhắc nhở.
Tần Quân bày vẻ nghiêm trang, nội tâm lại nghĩ thầm: “Có ai nhìn nương tử của mình mà còn chuyên tâm chính sự được cơ chứ?!”
Ta không ré một tiếng, xoay người rời đi.
Tần Quân không lên tiếng kêu ta, chỉ là hô to trong nội tâm: “Đừng mà, Giai Nghi, nàng đừng đi.”
Ta: “…”
Hết cứu rồi.
Người mà ta tiếp xúc ở trong cung không nhiều lắm, ngoại trừ Tần Quân ra thì cũng chỉ có Quý phi đi lại thân cận với ta, hiện giờ còn thêm cả Hiền phi.
Quý phi không có lòng tranh sủng.
“Hoàng Thượng yêu ngươi như vậy, ta đu CP không thơm sao?”
Ta khó hiểu: “CP là?”
Quý phi còn chưa kịp giải thích thì Hiền phi đang cắn hạt dưa ở bên cạnh đã yên lặng bỏ thêm một câu: “+1.”
Ta: “?”
Mức độ hảo cảm mà Tần Quân dành cho Hiền phi dừng lại ở con số 60, chẳng qua là, chừng đó hảo cảm cũng đủ để Hiền phi nhận được không ít tích phân, nàng ấy đổi rất nhiều thứ và còn lấy ra chia sẻ.
Ừm thì…
Giống như những gì Tần Quân nói.
Hiền phi thực quá đáng, tặng cho Quý phi toàn là dưỡng dung mỹ nhan, còn tặng cho ta lại là vật dụng gắn kết tình cảm phu thê.
Hiền phi cười ý vị với ta: “Giai Nghi, không cần cảm ơn ta đâu.”
Cảm ơn, ta cũng không cần lắm.
Cuộc sống trong hoàng cung vui vẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.
Làm chuyện không biết xấu hổ với Tần Quân, lúc rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm với Hiền phi và Quý phi, hai người họ bởi vì tình huống đặc thù nên biết rất nhiều thứ ta không biết, ta thực sự thích tám chuyện với các nàng ấy.
Đúng rồi, Quý phi còn đang viết truyện.
Truyện của nàng ấy hiện tại đã lan truyền khắp cả hậu cung rồi.
Các cung nữ mỗi khi nhìn đến Quý phi đều không kêu là nương nương nữa mà đã chuyển sang kêu “Tiên sinh”.
Quý phi tuyên bố: “Ta muốn làm tiên sinh viết truyện được hoan nghênh nhất của triều đại này!”
Hiền phi nhìn thấy cuộc sống của Quý phi khá thú vị nên bèn cân nhắc một chút, bắt đầu nghiên cứu những công thức điều chế mỹ dung dưỡng nhan.
Tần Quân phái người cho Hiền phi, đúng thật là bị Hiền phi nghĩ ra.
Ta nghĩ nghĩ, cũng muốn tìm chút chuyện để làm.
Vì thế, ta tổ chức luyện võ cho toàn hậu cung.
Nhưng sang ngày hôm sau, Quý phi cùng Hiền phi liền dẫn đầu chạy mất…
Kế hoạch của ta ôm hận chấm dứt.
Nửa năm sau, ta được chuẩn đoán có thai.
Sau khi Hoàng Hậu biết được đã lặn lội từ quê quay trở về hoàng cung.
Tần Quân vẫn chưa tuyên bố tin Hoàng Hậu ch*t, hiện giờ, Hoàng Hậu đã chữa khỏi bệnh nên quay trở về cũng hợp tình hợp lý.
Ta hỏi Hoàng Hậu: “Sao lại quay về rồi?”
Hoàng Hậu cười nói: “Nơi này có người nhà và bằng hữu của ta, nhìn qua bên ngoài rồi, tự do thì tốt đó, nhưng trong cung cũng có mối ràng buộc với ta.”
Sau đó, Tần Quân chỉ để lại 4 người chúng ta trong hậu cung.
Một Hoàng Hậu, ba phi tử.
Con cái do ta sinh.
Sinh 2 đứa xong ta liền kháng cáo không làm nữa.
Hoàng Hậu phụ trách xử lý chính vụ trong hậu cung, Quý phi và Hiền phi chịu trách nhiệm chơi đùa.
Mỗi khi rảnh rỗi, bốn người chúng ta còn có thể tụ lại một chỗ để chơi bài.
Cuộc sống trôi qua cũng tự tại.
Chơi bài xong khá trễ, Tần Quân liền tự mình tới đón ta.
“Giai Nghi, về nhà thôi.”
Ta mỉm cười nhìn hắn: “Được.”
Đời này, hắn bảo vệ ta cả đời, ta cũng ở bên hắn cả đời.