Chương 2:
Khi ta về đến nhà Bùi Hoài vẫn chưa trở lại.
Ta nhìn về phía xích đu ngoài cửa sổ mới phát hiện hoa trên xích đu đều đã khô héo.
Phồn hoa không còn, chỉ còn vết thương.
Như lòng ta vậy.
Lúc này, Bùi Hoài đi đến.
“Niểu Niểu, hôm nay có vui không? Phu quân mang rượu hoa hạnh về cho nàng này, tối nay cho nàng nếm thử.”
Hắn nắm tay ta, dẫn ta đến trước bàn đá.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt lại dừng trên cổ hắn.
Trên làn da trắng nõn là hai vết đỏ.
Như đang khoe khoang, lại như đang diễu võ dương oai.
Ta giơ tay ấn nhẹ lên vết đỏ kia, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến hắn nổi da gà, hắn cười muốn kéo tay ta xuống, ta chợt mở miệng: “Bùi Hoài, trên cổ chàng là cái gì?”
Hắn sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ căng thẳng, giải thích nói: “Có lẽ là do muỗi đốt…”
Ta ngắt lời hắn: “Bây giờ là mùa xuân.”
Hắn lại nói: “Vậy chắc là do ta bị dị ứng, hôm nay ta không cẩn thận ăn phải một miếng cá, lúc ấy không để ý nên không kể với nàng.”
Khi nói chuyện hắn quỳ một gối trước mặt ta, nắm chặt tay ta, như đang chứng minh sự đáng tin trong lời nói của mình.
Nhưng ta sẽ không tin hắn nữa.
Ta nhìn chằm chằm đôi mắt hẹp dài của hắn, mỉm cười: “Bùi Hoài, chàng hứa sẽ một đời một kiếp một đôi với ta, chàng cũng nói sẽ không bao giờ gạt ta, đến giờ những lời này vẫn tính chứ?”
Hắn nhìn khuôn mặt ta, dường như nhìn ra gì đó, hoảng loạn đến bàn tay run rẩy, ôm ta vào lòng.
Rất chặt.
Hắn luôn miệng bên tai ta: “Niểu Niểu, ta yêu nàng, ta chỉ yêu nàng.”
Nhìn xem, Bùi Hoài thật sự không nói dối.
Thế nên hắn chỉ nói yêu ta, lại không dám trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ta.
Hắn lừa ta.
Ta biết.
Thậm chí hiện giờ ta còn hoài nghi tình yêu của hắn đối với ta, tình yêu nhiều năm như vậy có khi nào đều là giả không.
Ta muốn làm rõ chuyện này.
Khi Bùi Hoài thức dậy khẽ hôn gương mặt ta lại dặn dò nha hoàn không được quấy rầy ta mới rời đi.
Ta nghe tiếng hắn rời đi mới chậm rãi đứng dậy đến thư phòng của hắn.
Hắn không đề phòng ta cho nên rất nhanh ta đã tìm được một cái hộp gỗ.
Gỗ hoa lê.
Bên trên có chữ ta khắc…
Niểu Niểu.
Đây là chiếc hộp chính tay ta làm, là quà lễ cập quan cho Bùi Hoài.
Khi đó hắn nhìn vết chai trên tay ta, đau lòng đỏ hốc mắt.
Ở trước mặt ta hắn không phải Bùi hầu gia đoan chính lạnh nhạt mà là tiểu quỷ mít ướt thích khoe tài làm nũng.
“Niểu Niểu, nhất định ta sẽ trân quý cái hộp này, sẽ cất vào đây những thứ ta quý trọng nhất!”
Sau khi thành hôn ta vô tình mở ra xem lại thấy bên trong đều là tranh vẽ ta, hắn dõng dạc nói ta chính là bảo vật hắn trân quý nhất.
Ta thẹn thùng đỏ mặt nhưng trong lòng lại vui mừng không gì sánh được.
Nhưng hiện giờ ta lại thấy được một bức vẽ khác…
Người phụ nữ mặc váy lụa đỏ thắm, dung mạo tuyệt diễm, mà bên người nàng ta là một đứa trẻ đang ngồi, cực kỳ giống Bùi Hoài khi còn nhỏ.
Góc trái bên dưới còn có bốn chữ…
“Chí trân chí bảo.”
Lòng ta thắt lại, bàn tay dùng sức theo bản năng.
Nắm chặt.
Thế mà đã xé nát một góc bức vẽ.
Mà lúc này phía sau truyền đến một tiếng nói quen thuộc:
“Niểu Niểu, sao nàng lại ở đây?”
Đáng lẽ ta nên ném bức vẽ này đến trước mặt hắn, chất vấn hắn đây là ai.
Nhưng ta không làm vậy.
Ta trầm mặc cất lại bức hoạ vào bên trong, lại đóng hộp lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Khẽ mỉm cười như không có chuyện gì.
Ta nói:
“Không có gì, ta chỉ tùy tiện nhìn xem thôi.”
Nhìn xem nam nhân ta đặt trong lòng mấy chục năm yêu thương nữ nhân khác thế nào.
Yêu là yêu.
Không yêu là không yêu.
Nếu Bùi Hoài nói với ta hắn đã yêu người phụ nữ khác, ta sẽ đau lòng cũng sẽ khổ sở nhưng ta chắc chắn sẽ không quấn quýt si mê không bỏ.
Nhưng hắn không nên lừa dối ta.
Khi trời tối lúc Bùi Hoài đã ngủ say tay vẫn vô thức vỗ nhẹ lưng ta, dịu dàng an ủi ta.
Ta mở mắt.
Giơ tay chậm rãi phác hoạ hình dáng hắn trên không trung, thật tuấn mỹ, rõ ràng là cùng một Bùi lang quân của quá khứ.
Nhưng hắn đã thay đổi.
Ta biết điều này.
Giọng nói ta khe khẽ, rất khẽ, tràn đầy thất vọng:
“Bùi Hoài, là chàng nói sẽ vĩnh viễn không phụ ta.”
“Chàng lừa ta.”