Phiên Ngoại
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hoàng thượng triệu ta vào cung.
Mặt hắn đầy bất lực:
“Ngươi có thể quản phu quân của mình hay không!”
“Hắn thật quá đáng! Đã có mười mấy quan viên tìm trẫm cáo trạng!”
“Ta không thể để hắn bắt nạt người khác thế này!”
Thì ra trong thời gian ta sắp xếp việc kinh doanh, Lục Yên ở kinh thành nhảy nhót lung tung.
Một vị Thượng Thư trong nhà có ba tiểu thiếp khuyên hắn không nên chiều chuộng ta, hắn nói:
“Ngươi là gì mà dám nói chuyện với ta như vậy?”
Lão Thượng Thư “…”
Thế tử Bình An Hầu vừa mới cưới thế tử phi, nhìn thấy Lục Yên phải đi đường vòng.
Kết quả bị Lục Yên chăn đường khoe khoang.
“Ngươi biết không, bánh nướng nương tử của ta làm rất ngon.”
Thế tử: !!!
Cuối cùng Hoàng thượng lấy bã đậu ném vào hắn.
Lục Yên liền cầu kiến Hoàng hậu.
“Tuyết năm nay rơi nhiều quá! Làm thần đệ nhớ tới trận tuyết lớn khi còn nhỏ.”
“Lần đó sau khi tuyết rơi, thần đệ và hoàng huynh chơi ném tuyết cùng nhau. Cuối cùng hoàng huynh bị ta đánh bại, trong miệng ngậm đầy tuyết.”
“Khi trở về, thần đệ đã nói với hoàng huynh mình rằng: Nữ tử này rất độc ác, sau này đệ nhất định sẽ không cưới một người như thế này.”
“Hoàng huynh còn quyết tâm, muốn cưới một nương tử ôn nhu hiền thục.”
Hoàng hậu mỉm cười, nàng nói rằng nàng không bận tâm lắm. Nhưng quay đầu liền nấu một nồi bánh quế hoa với một cân muối và hai cân ớt.
“Ôn nhu hiền thục” mà nhìn chằm chằm Hoàng Thượng ăn xong.
Hoàng Thượng: !!!
Trở lại Vương phủ, Lục Yên đang ở trong viện sửa dây xích đu cho ta. Thấy ta trở về, hắn vui vẻ mà chạy tới:
“Nương tử, nàng về rồi?”
“Gần đây nàng bận quá, không có thời gian dành cho ta.!”
Ta giơ tay lau mồ hôi cho hắn, ôn nhu cười nói:
“Xong rồi. Về sau không bận nữa.”
“Ta đã phân chia công việc kinh doanh và Hoàng thượng cũng cử người đến hỗ trợ ta. Từ giờ trở đi, mỗi tháng ta chỉ cần dành một hai ngày để giải quyết một số việc.”
Lục Yên sửng sốt, không thể tin nói:
“Là vì ta sao?”
“Ta không cần nàng vì ta mà thay đổi. Nàng thích cái gì thì làm cái đó.”
Ta lắc đầu: “Trách nhiệm của ta là kiếm tiền cho Đại Lương.”
“Nhưng chàng là người duy nhất trong lòng ta.”
“Không có chàng mọi thứ đều vô nghĩa.”
“Chàng không phải nói muốn đi xem non sông gấm vóc sao? Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ đi khắp nơi ngắm nhìn thế gian.. A!”
Lục Yên bế ta chạy vào phòng.
“Hôm khác hãy nói, ta đột nhiên buồn ngủ.”
Ta: “…Cũng không phải không được.”
-Hoàn-