Đội dọn dẹp của Trương gia làm rất hoàn mỹ, ngoại trừ tôi là người bị hại, không ai biết chân tướng năm đó.
Ngay cả bác sĩ pháp y cũng bị mua chuộc, báo cáo khám nghiệm tử thi đều là giả.
Tất cả mọi người, kể cả Phó Trác đều cho rằng tôi thật sự xui xẻo gặp phải một tên bệnh thần kinh, mới chết thảm trong hồ.
Đây không phải là Trương Nhược Tĩnh làm.
Thủ đoạn này tất nhiên là Trương gia ở sau lưng ra tay dọn dẹp
Kiếp trước tôi đã chết, nhưng bọn họ còn có thể tiếp tục hưởng thụ phú quý, ngồi ở trên cao tiếp tục sống tốt.
Quá bất công rồi!
Nhưng ông trời rủ lòng thương, để cho tôi hận lâu như vậy cuối cùng có thể có cơ hội tự tay báo thù rửa hận!
Mang trong lòng nhiều suy nghĩ, sau khi tôi lấy được USB, uống rượu một đêm sau đó đến trước mộ phần của mình.
Phó Trác mua cho tôi một mảnh mộ địa tốt.
Phong cảnh rất đẹp, bốn phía trồng đầy cây dương, tuy rằng lá cây đã rụng hết, nhưng tuyết đè lên đầu cành lại là một cảnh sắc khác, chỉ là có chút cô đơn.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là trước mộ tôi lại không có tuyết, dường như đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ.
Khi thấy rõ chữ trên bia, tôi giật mình.
Mộ của ái thê Hứa Hân.
Trước bia bày mấy miếng bánh ngọt còn chưa sấy khô, phía trên điểm xuyết anh li đã biến thành màu đen.
Những kỷ niệm đã lâu trôi qua.
Đây là bánh ngọt tôi từng thích ăn nhất, lúc tâm tình tôi không tốt rất thích đồ ngọt của nhà hàng này.
Những kỷ niệm đã lâu ùa về.
Đây là bánh ngọt tôi từng thích ăn nhất, trước kia lúc tâm tình không tốt tôi luôn ăn ngọt, bánh ngọt của nhà hàng này người khác đều ngại ngọt ngấy, nhưng tôi rất thích.
Đêm trước khi chết, tôi cũng vì đi mua bánh ngọt này mà đi qua con đường nhỏ trong công viên.
Ngày đó tôi chảy rất nhiều máu, sau khi đông lại đều biến thành màu tím đen sậm, tựa như chất lỏng ly kem thối rữa.
Sau khi sống lại, tôi không bao giờ ăn bánh ngọt nữa.
Vừa nhìn thấy bánh ngọt, trên người tôi sẽ nhớ lại nỗi đau không thể chịu đựng được đêm đó.
Trừ Phó Trác ra, không ai biết sở thích nhỏ này của tôi, nhất định là hắn mua cái bánh đó.
Tôi cười lạnh, đá văng bánh ngọt văng trên mặt đất.
Chẳng qua là giả mù sa mưa làm bộ làm tịch.
Nếu không phải tại hắn, tôi làm sao có thể chết được?
Hiện tại hắn nắm tay hung thủ giết người, còn tới tảo mộ tôi, thật sự là bẩn mộ phần của tôi!
Sức lực cạn kiệt tôi cũng mặc kệ trên mặt đất có sạch sẽ hay không, dứt khoát ngồi trên mặt đất, mở bia trong tay ra.
Kiếp trước lúc cùng Phó Trác đi ra ngoài, bạn bè của hắn đều thích uống rượu vang đỏ.
Trong đám con nhà giàu kia không thiếu người trong nhà có trang trại rượu, hoặc là ở Pháp, hoặc là ở Italy, đàm luận về rượu vang đỏ đạo lý rõ ràng.
Những thứ người khác dùng cả đời không có được, ở chỗ bọn hắn chỉ là hàng bình thường.
Tôi là một cô nhi từ trại trẻ mồ côi đi ra, trước khi ở cùng Phó Trác tôi gần như chưa từng uống rượu vang đỏ, đừng nói chi là hiểu.
Lúc cùng nhau đi ra ngoài tụ hội, các bằng hữu của hắn cười soi mói tôi, cười nhạo tôi uống bia đẳng cấp quá thấp, biết rõ tôi không rõ còn luôn đuổi theo hỏi tôi, trêu chọc ác ý.
Lúc ấy tôi bị tình yêu che mắt, chỉ là hiện tại tôi mới nhớ lại, khi đó Phó Trác cũng đứng cười cùng bọn họ nhìn tôi đỏ mặt.
Nhưng không nói một lời.
Hắn đã sớm dùng hành động vạch rõ giới hạn với tôi, chỉ là khi đó tôi quá ngốc không hiểu ra.
Sau đó tôi còn vì hắn cố ý đi tìm hiểu một thời gian về rượu vang đỏ, cố gắng dung nhập vào vòng luẩn quẩn của hắn.
Chỉ là hiện tại tôi mới hiểu được, vòng luẩn quẩn không phải là rượu vang bia gì, mà là vốn liếng.
Tôi một tay mở lon bia, ngẩng đầu lên uống một ngụm, bia lạnh theo thực quản đi vào trong dạ dày, lạnh đến mức tôi giật mình, nước mắt đã bị ép chảy ra.
Tôi lau mặt một cái, nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi, trước đây tôi quá ngu ngốc. Vì một người đàn ông, mất đi tình yêu, thời gian, ngay cả mạng cũng mất luôn.”
Rõ ràng không muốn khóc, nhưng lệ lại không ngừng tuôn ra, sợ hãi bi thương cùng không cam lòng, chết đi lâu như vậy rốt cục vào giờ khắc này bộc phát ra, tôi vùi mặt vào đầu gối gào khóc.
“Hứa Hân, cô nói xem sao cô lại ngu ngốc như vậy!”
Tuyết lớn bay tán loạn, phía sau có tiếng bước chân đạp tuyết.
Tôi hai mắt đẫm lệ mông lung quay đầu, Phó Trác không biết đứng ở phía sau từ lúc nào, trên đầu trên vai toàn là tuyết, trong mắt một mảnh tối tăm.
Hắn nhìn vỏ bia đầy đất, lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của tôi, giọng nói ở trong gió tuyết khẽ run rẩy, nhẹ đến nỗi nghe không rõ.
“Thẩm Dịch An, không phải cô… cho tới bây giờ chưa từng uống bia sao?”
Tôi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới “tôi” đã ghét bia không đủ đẳng cấp, từ trước đến nay chưa từng uống.
Phó Trác chầm chậm đi tới, vươn tay muốn chạm vào mặt tôi nhưng mà lại sợ hãi thu tay lại giống như là sợ chạm phải một giấc mộng dễ vỡ.
“Thẩm Dịch An, cô giả bộ? Đúng không? Cô đã đi điều tra Hứa Hân rồi đúng không?”
Rõ ràng là hắn chất vấn tôi, nhưng giọng nói của hắn trở nên khô khốc, như là chờ mong, lại như là khủng hoảng sợ chờ mong thất bại.
Tôi lau nước mắt và đứng dậy.
Bốp!!!
Sau tiếng bạt tai vang dội, Phó Trác che mặt nghiêng sang một bên.
Một cái tát này của tôi một chút tiếc thương cũng không có, mặt của hắn rất nhanh sưng đỏ lên, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Có lẽ là uống nhiều quá, trong đầu tôi đã không còn gì cả, chỉ còn lại có hận ý ngập trời.
“Phó Trác.”
Trong giọng nói của tôi chứa đầy đau thương:
“Làm sao anh có thể vui vẻ ở bên Trương Nhược Tĩnh được.”
“Anh có biết hay không, anh có biết hay không…”
Tôi không nói tiếp.
Hắn đã là vị hôn phu của Trương Nhược Tĩnh, còn tôi là cái gì đây, một thế thân đáng thương, hay là người chết bị lãng quên?
Bây giờ nói cho hắn biết, hắn sẽ bảo vệ tôi sao?
Lúc tôi còn sống hắn đều không lựa chọn tôi, chẳng lẽ chết ở trong lòng hắn thì tôi sẽ quan trọng hơn sao?
Vì một người đàn ông trả giá một đời quá lỗ vốn, tôi đã trải qua một lần, tuyệt đối không có lần thứ hai.
Ánh mắt Phó Trác hơi đỏ, tiến lên một bước nắm lấy bả vai tôi thần sắc điên cuồng:
“Cô nói cho tôi biết, tại sao cô lại nói như thế?”
“Thẩm Dịch An.” Hắn lặp lại: “Sao cô lại uống bia, cô chưa bao giờ uống bia, cô…”
Hắn gào thét: Cô rốt cuộc là ai?
Bả vai tôi bị bóp đến đau nhức, Phó Trác còn đang chờ đáp án của tôi, nhìn tôi chằm chằm, dường như câu nói tiếp theo của tôi sẽ quyết định sinh tử của hắn.
Tôi cười một tiếng.
“Tôi là ai? Tôi là Thẩm Dịch An chứ còn là ai được nữa? Phó Trác, làm sao anh lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy?”
Tôi sẽ không nói đâu.
Tôi cũng không muốn dây dưa với hắn nữa.
Phó Trác lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
Tôi ném lon xuống đất và quay đi.
Hắn đứng sau lưng tôi hồi lâu, giữa chúng tôi bị gió tuyết ngăn cách ra một khoảng cách không thể chạm vào.