Sau đêm đó, Cố Tư Niên liên tục phớt lờ tôi mấy ngày, tôi vui vẻ bình yên, cố gắng tìm mọi cách kiếm tiền.
Tôi chỉ vào một cây thông La Hán cổ thụ trông đơn giản ở ngoài cửa, hưng phấn: “Nhìn xem, cây thông La Hán này đã hơn hai trăm năm tuổi, Cố Tư Niên đã bỏ ra 3 triệu để mua nó. Tôi gọi người bán nó rồi thay cây đó bằng cây rẻ hơn để thu được phần tiền chênh lệch thì thế nào?”
Hệ thống từ chối tôi không chút do dự, tôi rất tức giận.
“Một cái cây còn có thể ảnh hưởng tới cốt truyện chính sao?”
“Ký chủ đừng làm chuyện tào lao, thời gian của cô không còn nhiều đâu, mau đi làm đi.”
Tôi nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, sao lại bảo thời gian không còn nhiều? Dây dưa hồi lâu hệ thống mới nói sự thật cho tôi biết.
“Ba tháng sau nữ chính sẽ chết, Cố Tư Niên sẽ tiếc nuối cả đời.”
“Tôi đưa cô vào đây, khụ khụ, là vi phạm nội quy nên không thể để cấp trên phát hiện được. Nhiệm vụ của cô là để nữ chính sống sót mà không thay đổi cốt truyện chính!”
Tôi chết lặng.
“Ý cậu là gì, sống mà còn có thể không thay đổi cốt truyện à?”
“Cô chết được một năm, Cố Tư Niên vẫn đang điên cuồng tìm kiếm cô. Ba năm sau hắn mới hoàn toàn từ bỏ, cốt truyện đến đây là hết. Thế nên cô chỉ cần sống qua ba năm này thì sau đó có xảy ra chuyện gì bên trên cũng không quản nữa.”
Hệ thống tức giận nói: “Tôi ghét nhất là truyện ngược như thế này, cái gọi là ngược chính là tra tấn một mình nữ chính, cuối cùng chịu nhục mà chết, còn cách trả thù nam chính duy nhất là hối hận. Hối hận cái quần què!”
“Ký chủ đã chết ở thế giới hiện thực từ lâu, đây là cơ hội sống sót duy nhất của cô, vì vậy hãy trân trọng nó.”
Hệ thống nói một cách nghiêm túc, còn tôi thì im lặng. Thế nên kiếm tiền căn bản không quan trọng, quan trọng nhất là trước tiên phải bám theo cốt truyện, tìm ra sơ hở, tìm cách sống sót.
Ngày hôm sau, tôi đến Công ty Bất động sản Ngôn Hoa để nộp hồ sơ.
Quá trình nhận chức diễn ra rất suôn sẻ, nào ngờ vừa vào văn phòng tôi đã lập tức chết lặng.
Lâm Vũ Nhu ngồi sau chiếc bàn lớn, tay lắc lắc thông tin của tôi.
“Lương tám ngàn một tháng? Nhan Nghiên, cô có bằng thạc sĩ ở nước ngoài, làm như vậy là không biết trọng dụng nhân tài rồi? Hay là thế này đi, cô đến làm trợ lý riêng cho tôi, tôi trả cô một tháng hai vạn.”
Đúng vậy, Lâm Vũ Nhu là con gái của Bất động sản Ngôn Hoa, tôi vô tình đụng phải công ty của cô ta, sau này phải chịu không ít uất ức dưới tay cô ta.
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu và mỉm cười rạng rỡ với Lâm Vũ Nhu.
“Vâng thưa sếp!”
Trong cuộc họp buổi chiều, Lâm Vũ Nhu bắt đầu giở trò.
Tôi vừa rót trà xong Lâm Vũ Nhu đã bưng lên uống một hớp, cau mày chán ghét.
“Nhan Nghiên, cô muốn làm tôi bỏng chết à?”
Vừa nói vừa giơ cốc nước lên chuẩn bị tạt vào tôi. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi bỗng cúi xuống uống một hớp trà to, thuận thế cắn chiếc cốc.
“Không nóng đâu sếp, nhiệt độ vừa phải.”
Lâm Vũ Nhu:…
Lâm Vũ Nhu giận đến mức lấy cốc trà của đồng nghiệp bên cạnh tạt vào tôi.
“Đồ khốn, bảo cô làm chút chuyện mà cũng không ra hồn!”
Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị mở ra, một bóng dáng uy nghiêm ngược sáng đi tới.
Tôi ngã xuống đất, tóc mái ướt đẫm nước dính vào trán, tôi cắn môi dưới, nhìn về phía người đó, khẽ kêu lên:
“A… mát quá”
Người tới là Tổng giám đốc của Bất động sản Ngôn Hoa, anh trai của Lâm Vũ Nhu và cũng là nam phụ trong cuốn sách này, Lâm Trạch Ngôn.
Khuôn mặt xinh đẹp buồn bã của tôi lấm lem nước, giống như bông dâm bụt trắng đẫm sương trên cành tháng ba, diễn giải bốn chữ “tội nghiệp đáng thương” đến tột cùng. Lúc đó, tên tôi không phải Nhan Nghiên mà là Thái Tú Bân Nhan Nghiên.
Quả nhiên, đồng tử của Lâm Trạch Ngôn lập tức co rút lại, anh ấy đưa tay đỡ tôi dậy.
“Cô không sao chứ?”
Tôi chớp mắt với anh ta một cách đau khổ.
“Tôi ổn thưa chủ tịch.”
Lâm Vũ Nhu không hài lòng: “Anh ơi, con khốn này, nó…”
“Được rồi, để cô ấy ra ngoài trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cuộc họp kéo dài mãi đến tối, Lâm Trạch Ngôn rời khỏi phòng họp và dừng lại trước mặt tôi.
“Tính tình Tiểu Nhu không tốt, nếu tìm được cơ hội tôi sẽ điều cô làm trợ lý của tôi.”
Chắc chắn tình yêu là do di truyền.