Khởi Nghiệp Bằng 2 Chiếc Tất

Chương 8



Chương 8:

Hôm nào tôi cũng bận rộn, ban ngày làm việc, buổi tối học bơi, về đến nhà với bộ tóc ướt đẫm và bộ quần áo đã thay, Cố Tư Niên lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Ngày hôm đó khi tôi trở về nhà với mái tóc dài gần khô, Cố Tư Niên đã gọi tôi lại.

Hắn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hút xì gà mà không bật đèn, chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng đỏ mờ nhạt.

“Gần đây cô bận việc gì?”

Tôi không muốn nói nhiều với hắn nên tùy tiện kiếm một cái cớ.

“Học năng khiếu.”

Trán Cố Tư Niên giật giật, bỏ điếu xì gà vào gạt tàn.

“Năng khiếu gì?”

Tôi bắt đầu nói tùm lum.

“Nhiều kiểu bơi khác nhau, anh thích bồn tắm như vậy, tôi dự định lần sau sẽ biểu diễn vài tiết mục trong bồn tắm cho anh xem.”

Cố Tư Niên bỗng tức giận giơ tay một cái, “Ầm” một tiếng, mọi thứ trên bàn đều bị rơi xuống đất. Hắn móc từ trong túi ra một chồng ảnh ném lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi tìm Lâm Trạch Ngôn học sao?”

Khi đèn bật sáng, Cố Tư Niên sải bước tới, một tay túm tóc tôi, kéo tôi đến trước ghế sofa rồi ném tôi xuống đất thật mạnh.

Tôi ngã xuống đất, mái tóc xõa xuống trán, tôi khẽ rên: “A! Đau quá…”

Sau khi la lên, tôi nhận ra người trước mặt là Cố Tư Niên chứ không phải Lâm Trạch Ngôn, đành tức giận ngậm miệng lại, tiến lại nhìn những bức ảnh trên bàn.

Quả nhiên trong ảnh đều là cảnh tôi và Lâm Trạch Ngôn thân thiết trong vài ngày qua, vừa nhìn là biết do Lâm Vũ Nhu chụp.

“Nhan Nghiên, cô thật là ghê tởm.”

Cố Tư Niên nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét, tôi liền liếc mắt một cái.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái quái gì vậy? Nếu ngày nào anh cũng ghét tôi như vậy thì sao chúng ta không ly hôn đi?”

“Ly hôn? Cô đừng hòng!”

Cố Tư Niên đứng dậy, sắc mặt đen lại đi về phía tôi, tôi vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy liền bỏ chạy.

Cố Tư Niên sững sờ, sau đó nhấc chân đuổi theo, hai người chúng tôi vòng quanh ghế sofa quanh trụ của Tần vương.

Càng chạy tôi càng hưng phấn, quả nhiên mấy ngày nay tôi học bơi không hề uổng phí, dung tích phổi của tôi đã tăng lên rất nhiều, mặt không đỏ và cũng không bị hụt hơi.

Đuổi theo mấy vòng, Cố Tư Niên cảm thấy hơi mất mặt, sắc mặt tái nhợt dừng lại.

“Nhan Nghiên, đến đây.”

Tôi đứng yên bất động, dựa theo cốt truyện, Lâm Trạch Ngôn đã khơi dậy lòng ghen tị mạnh mẽ của Cố Tư Niên. Hắn đánh tôi một lát rồi sau đó làm chuyện đó, rồi giam lỏng tôi tại nhà và không cho tôi ra ngoài.

Tôi không muốn trải qua cốt truyện này.

Tôi giơ hai tay lên.

“Cố Tư Niên, chúng ta nói chuyện đi. Đừng đánh tôi, tôi sẽ không bỏ chạy, được không?”

Vẻ mặt của Cố Tư Niên vô cảm, tôi chân thành nói: “Nếu anh dám đánh tôi, tôi sẽ noi gương Mã Dung, chụp hình lại và nói là anh bạo lực gia đình với tôi, đăng lên WeChat Moments, đăng lên Weibo. Giá cổ phiếu công ty anh sụt giảm, có thể ảnh hưởng đến hàng chục triệu. Vì một việc nhỏ như vậy có đáng không?”

Tôi còn đang ở đó nói không ngớt thì Cố Tư Niên đột nhiên đặt một tay lên ghế sofa, nhẹ nhàng nhảy qua rồi dùng một tay bóp cổ tôi, tôi vội đưa tay che mặt, nhưng hắn lại cúi đầu hôn tôi.

Nụ hôn lần này không thô bạo như tôi tưởng tượng, nó trao đổi qua lại, mang theo một cảm giác khó tả.

Tôi chết lặng, chợt hình ảnh hai lúc hai người ở bên nhau hiện lên trong đầu tôi.

Nhan Nghiên và Cố Tư Niên quen nhau, khi đó tập đoàn Nhan thị vẫn chưa phá sản, Nhan Nghiên vẫn là công chúa nhỏ được nâng niu trong tay của mọi người.

Cô ấy đã yêu Cố Tư Niên ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau khi kết hôn, cô ấy dường như đã có được vài ngày hạnh phúc ngắn ngủi. Mãi đến khi tập đoàn Nhan thị đột nhiên phá sản làm liên lụy đến tập đoàn Cố thị, Cố Tư Niên đã nổi giận hỏi có phải cô đã lên kế hoạch từ trước rồi hay không.

Sau đó, Lâm Vũ Nhu quay lại và hai người dần dần có khoảng cách với nhau.

Tôi thở dài, quên đi, muốn trách thì trách hắn quá ngu ngốc, bị một nữ phụ chơi đùa xoay vòng vòng, không biết tại sao kiếm được nhiều tiền như vậy.

Tôi đưa tay đẩy Cố Tư Niên, nhưng hắn bất động, tôi khẽ cười.

“Cố Tư Niên, thừa nhận đi, anh yêu tôi.”

Quả nhiên, Cố Tư Niên lập tức buông tôi ra như bị điện giật, mặt tối sầm lại lạnh lùng hét lên:

“Cút! Cút ra ngoài!”

Sau khi lên lầu, tôi nghe thấy Cố Tư Niên gọi điện cho Lâm Vũ Nhu.

Lâm Vũ Nhu đã đến rất nhanh và cố tình làm ồn trên lầu, tôi bịt tai lại và ngủ một giấc ngon lành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.