Không Làm Hoàng Hậu Ta Làm Đại Tổng Quản

Chương 2



Chương 2:

Nói tóm lại, Tề Triêu giữ mạng ta lại.

Hắn muốn ta làm gián điệp.

Ta cảm thấy rất thất vọng.

Bởi vì cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua công việc đòi hỏi trí thông minh yêu cầu cao như vậy bao giờ.

Tề Triêu nói: “Ngươi chỉ cần đem những chuyện Nhiếp chính vương muốn ngươi làm, còn có hành tung cũng như an bài của hắn nói cho ta.”

Ta hỏi: “Vậy thuốc độc hắn đưa ta còn muốn hạ không?”

Tề Triêu sửng sốt: “Là loại độc gì?”

Ta ung dung từ từ móc ra mấy gói thuốc bột trong tay áo.

“Thuốc đoạn tử tuyệt tôn, mỉm cười bảy bước điên, đan dược ngứa toàn thân, đan dược ăn rồi ngủ, xuân… xuân, xuân dược.”

Nói xong lời cuối cùng, suýt chút thì ta cắn phải đầu lưỡi.

Tề Triêu mặt đen xì, nhìn ta sắp xếp đồ đạc thành một loạt giống như bày quầy bán hàng.

Ta ân cần bổ sung thêm: “Nhiếp chính vương nói, để cho ta tùy tiện tìm cơ hội hạ độc ngài, chắc chắn sẽ có cơ hội có thể hạ độc chế.t ngài.”

Tề Triêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ thôi, ai có thể sống qua ngươi?”

04.

Ta là mật thám của phủ Nhiếp chính vương.

Tề Triêu biết, người trong phủ thái tử biết, ngay cả người trong phủ Nhiếp chính vương cũng đều biết hết!

Ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, bọn họ làm thế nào mà phát hiện được?

Ta suy nghĩ đi, suy nghĩ lại về vấn đề này.

Cả tuần này ta đã đến phủ Nhiếp chính vương tám lần, nhưng vẫn không thể nào nghĩ thông.

“Thái tử phi đến.” Gã sai vặt ngoài xe ngựa hét lớn.

Mạch suy nghĩ của ta bị gián đoạn, đành phải vội vàng đứng dậy.

Tiểu Đào một bên đỡ ta xuống xe, một bên nhỏ giọng nói:

“Chủ tử, nếu không lần sau chúng ta vẫn là điệu thấp một chút, mỗi lần tới phủ Nhiếp chính vương đều đi cửa chính, người không biết còn tưởng phủ Nhiếp chính vương là nhà mẹ đẻ của ngài nữa.”

Ta thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của nàng.

“Tiểu cô nương, ngươi không hiểu đâu, nhân sinh của ta làm gì có nhiều người để ý đến vậy, làm gì có ai để ý một tuần ta đến phủ Nhiếp chính vương tám lần đâu?”

Đúng không, xa phu vẻ mặt oán niệm.

Đúng không, người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh đều nhìn đến ngây người.

Đúng không, thị vệ gác cổng đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Đúng không, nhà Đại Hoàng ở cách vách.

“Này, này, này, Đại Hoàng, tỷ tỷ đã mấy tiếng rồi chưa thấy ngươi, ta rất nhớ ngươi nha. Ngươi nhìn ngươi xem, mới có mấy tiếng thôi, sao lại mập thêm nhiều như vậy.”

Ta sờ soạng Đại Hoàng đủ rồi, liền ngựa quen đường cũ bước vào trong phủ.

Nhìn thấy ta, Nhiếp chính vương nhàn nhạt ném ra một câu:

“Thái tử còn chưa ch.ết?”

Ta ngồi xuống băng ghế đá đối diện hắn, lễ phép trả lời:

“Không phải ngươi cũng vẫn còn sống sao?”

Nói xong, ta nhìn người trước mặt đánh giá.

Nhiếp chính vương là đệ đệ của lão hoàng đế, bây giờ lão hoàng đế bệnh nặng, không biết sao mà đem quyền thế giao cho đệ đệ của mình, mà không giao cho nhi tử.

Hiện tại triều đình chia làm hai phe, chỉ chờ chờ xem Thái tử cùng Nhiếp chính vương ai thắng ai thua.

“Chao ôi, chao ôi, chao ôi——”

Sau khi ta thở dài ba lần liên tiếp, nhiếp chính cuối cùng cũng đá ta một cái.

“Có rắm cứ thả!”

Ta nói: “Ngươi nhìn ngươi cũng đã là người có tuổi, Thái tử ch.ết thì có ích gì, ngươi còn có thể nhảy nhót trên vị trí kia bao nhiêu ngày chứ?”

Nhiếp chính vương hạ giọng, âm dương quái khi nói: “Vậy sao, mới qua được mấy ngày, đã bảo vệ hắn như vậy?”

Ta trợn mắt, nhưng tai lại có chút hồng.

Thành thật mà nói, Tề Triêu cũng là người tốt.

Tốt với ta, dáng người tốt, cơ bụng cũng….

“Này…” Nhiếp chính vương lên tiếng, giọng chua chua nói: “Vẻ mặt ngươi như vậy là sao?”

Ta cãi lại: “Còn không phải là ngươi an bài ta đi giế.t Thái tử sao!”

Nhiếp chính vương gật gù đắc ý nói: “Ai, lúc đầu ta muốn làm khó con trai của lão đầu kia một chút, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả cũng không kém, nghe nói ngươi làm cho phủ thái tử gà bay chó chạy? Không sai không sai, tâm chế.t cũng là ch.ết.”

Ta:”……”

Làm thế quái nào mà ông ta lại biết được những việc mất mặt như vậy.

Ta hiện tại thật sự có chút chế.t tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.