Không Làm Hoàng Hậu Ta Làm Đại Tổng Quản

Chương 8



Chương 8:

Sự kiện tuyển tú đang được chuẩn bị đúng theo dự định.

Vốn dĩ những chuyện này là do người đứng đầu hậu cung sắp xếp.

Nhưng hiện tại không có người nên Tề Triêu đều tự mình chuẩn bị, sắp xếp mọi việc.

Hắn thật sự rất quan tâm đến sự kiện lần này.

Cùng lúc đó, ta cũng đã thu dọn vàng bạc, đồ tư trang, định thừa dịp ngày tuyển tú hỗn loạn mà bỏ trốn.

Biến số duy nhất trong kế hoạch này là Tề Triêu.

Chẳng biết tại sao, gần đây chiều nào hắn cũng chạy đến cung của ta.

Việc đó thật sự gây cản trở đến quá trình chạy trốn của ta.

Nhưng ta là người rất có bản lĩnh.

Ta mất chút thời gian để tìm hiểu đường ra khỏi cung điện và lịch trình tuần tra.

Đêm khuya.

Ta cùng Tề Triêu đã cùng ngồi trên bàn trà suốt mấy tiếng đồng hồ.

Ta miễn cưỡng mỉm cười: “Bệ hạ, đã đến lúc người cần đi?”

Tề Triêu: “Không vội.”

Ta: “Nếu người không đi, trời cũng sắp sáng, liền không kịp chuẩn bị cho đại sự ngày mai.”

Tề Triêu thản nhiên nói: “Vậy tối nay ta ở lại Khôn Ninh cung, sáng mai ta và ngươi có thể cùng nhau đi.”

Khi nghe điều này, tiếng chuông báo động trong lòng ta liền vang lên.

Không được, nếu hắn ở bên cạnh, làm sao ta chạy?

“Ta… Ta sẽ không đi.”

Tề Triêu cười nói: “Ngày mai ngươi là người quan trọng, sao có thể không có mặt?”

Thật là lòng dạ độc ác, thế mà còn muốn bắt ta giúp hắn lo liệu việc tuyển tú.

Phi.

Đồ nam nhân cặn bã.

Nghĩ đến đây, ta không còn do dự nữa, lặng lẽ lấy ra một nắm thuốc từ nơi Tề Triêu không thể nhìn thấy, rón rén vào vào trong chén trà của hắn.

Trốn, ta nhất định phải trốn.

Nếu ngươi đã nhất định phải quấn lấy ta, vậy liền yên tâm ngủ một giấc đi.

Quả nhiên, mới nói thêm được vài câu, Tề Triêu liền ngáp một cái.

“Bệ hạ buồn ngủ rồi, nếu không đi ngủ một lát?”

Tề Triêu lắc đầu: “Không cần, ta không buồn ngủ……”

Lời còn chưa dứt, đầu hắn đã đập mạnh xuống bàn.

Ta đắc ý nhíu nhíu mày.

Tiểu tử, rốt cục cũng có ngày ngươi gục trong tay ta.

Ta quay người, từ gầm giường lôi ra vàng bạc, hành lý đã chuẩn bị xong từ sớm, khoác lên người.

Quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tề Triêu.

Ta không biết được cảm xúc đó là gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn một lúc lâu.

“Thật xin lỗi.” Ta nhẹ giọng nói.

“Hình như ta có chút thích ngươi, nhưng so với tự do của ta thì chút thích này chẳng là gì cả.

“Sống cùng với ngươi những ngày này ta cảm thấy rất vui vẻ, nhưng ta cũng biết, một khi tuyển tú bắt đầu, ta lập tức sẽ trở nên rất không vui, cho nên rời khỏi ngươi, rời khỏi cung chính là giải pháp tốt nhất. ”

Nói xong, ta hít một hơi thật sâu, nhìn Tề Triêu một lần cuối cùng, bước ra khỏi cửa.

Nhưng khi ta vừa định mở cửa thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.

“Ngươi thích ta?”

Ta khó tin quay đầu, chỉ thấy Tề Triêu đã ngồi dậy, con mắt lóe sáng, khóe miệng tràn đầy ý cười.

Mặt ta chợt đỏ bừng, ấp úng không nói nên lời.

Nửa ngày, mới nói ra một câu: “Ngươi không uống ly trà kia?”

Tề Triêu cầm chiếc cốc rỗng trên bàn đưa cho ta xem, rồi nói: “Uống rồi. Nhưng mà, hoàng thúc không nói cho ngươi biết, thuốc hắn đưa cho ngươi, đều là giả sao?”

Ta trầm mặc.

Tề Triêu tiếp tục cười, nhưng giọng điệu có chút thận trọng.

“Cho nên, ngươi yêu ta, đúng không?”

A a a a a a!

Thế nào lại xoay quanh vấn đề này!

Ta phớt lờ nhiệt độ trên mặt, quay đầu lại:

“Có ích lợi gì? Ngươi là hoàng đế, cuối cùng sẽ có hậu cung ba ngàn giai lệ, ta lại không thể tiếp nhận việc đó.”

Tề Triêu nói: “Ai nói với ngươi ta muốn hậu cung ba ngàn giai lệ?”

Ta phản bác: “Đều sắp tuyển tú, ngươi còn nói không có!”

Tề Triêu há to miệng, tựa hồ muốn nói cái gì, kết quả ngoài cửa lại truyền đến một thanh âm.

“Bệ hạ, cung nữ rửa mặt chải đầu đang đợi.”

Tề Triêu cất giọng nói: “Để các nàng vào đi.”

Sau đó, cửa bị đẩy ra, một đám người nối đuôi nhau mà vào.

Vô số nha hoàn bà tử vây quanh ta, dẫn ta tới trước bàn trang điểm.

“Chờ đã, chờ đã, chờ đã… Ai nha!”

Ta mang vẻ mặt cam chịu, tùy ý để bọn nha hoàn trang điểm chải chuốt.

Chỉ một lát sau, liền phát giác không thích hợp.

Không đúng.

Cho dù là cần ta hỗ trợ tuyển tú, cũng không cần cho ta ăn mặc hoa lệ như vậy chứ?

Ta vô thức hỏi: “Ngày tuyển tú ta lại ăn mặc lộng lẫy như vậy, thích hợp sao?”

Nha hoàn đang chỉnh váy cho ta nhếch môi cười: “Nương nương nói đùa, cái gì mà tuyển tú, hôm nay rõ ràng là đại điển phong hậu mà.”

16

Cho đến khi phượng ấn của hoàng hậu được nhét vào trong tay của ta, ta còn có chút hoảng hốt.

Ta, thành hoàng hậu rồi?

Không chỉ tất cả văn võ bá quan đều đến bái kiến, ngay cả nhiếp chính vương cũng tới.

Ông ấy nói cũng may ông ấy cùng lão hoàng đế còn chưa đi quá xa, nhận được tin tức, liền đánh xe ngựa suốt đêm, trở lại kinh thành.

Ông ấy còn nói, việc này cũng giống như đưa nữ nhi đi xuất giá, cho dù đến chân trời góc biển, cũng phải trở về tận mắt chứng kiến.

Tề Triêu ở bên nắm chặt tay ta.

Ánh mắt hắn sáng lên: “Nàng có nhớ lúc trước nàng từng nói, việc tuyển tú từ trước đến nay, đều là như thế.

“Ta muốn nói với nàng, tình yêu có thể chiến thắng tất cả và không có gì hơn thế.”

Khuôn mặt ta ửng hồng, quay đầu hỏi: “Vậy thiếp không làm Đại Nội tổng quản nữa sao?”

Tề Triêu cười nói: “Đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”

“Cái gì là biện pháp tạm thời?”

“Lúc đó ta vừa đăng cơ, các lão thần từng bước ép sáp, muốn ta tuyển tú, đưa con gái họ vào cung. Ta không muốn, liền nghĩ để nàng theo bên người, có nàng bên cạnh, bọn họ sẽ không tiện tiếp tục mở miệng. Chỉ là ta không nghĩ tới, chiêu này không có hiệu quả.”

Ta hỏi lại: “Vậy chàng đã nghĩ ra biện pháp hiệu quả chưa?”

Tề Triêu cười không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.