Luyến Tiếc

Sinh thần Cửu Vương



Chương : Sinh thần Cửu Vương

Mặc dù ta và Tiêu Trạch đều biết điều đó, nhưng thánh chỉ ban hôn này, lại chậm chạp không hạ.

Đây đương nhiên là bởi vì Cửu Vương.

Trong bảy vị hoàng tử hiện tại của bệ hạ, thái tử chính là con trai trưởng của tiên hoàng hậu, thân phận tôn quý, thông minh, sáng dạ, áu tuổi đã được lập làm thái tử, bệ hạ dốc lòng dạy dỗ, ký thác kỳ vọng cao.

Nhưng nhi tử bệ hạ sủng ái nhất, cũng không phải là thái tử, mà là Cửu Vương.

Cửu Vương là con trai duy nhất của Lâm quý phi, nhưng bởi vì mẫu thân xuất thân không cao, thiên tư lại bình thường, cho nên bệ hạ đối với hắn đặc biệt yêu thương.

Tương truyền Lâm quý phi là thị nữ làm bạn bên cạnh bệ hạ khi còn bé, sau hai người lâu ngày sinh tình, bệ hạ đăng cơ, liền phong Lâm thị làm quý phi, sủng ái có thừa.

Nghe đồn, cho dù là Cửu Vương muốn sao trên trời, bệ hạ cũng sẽ hái cho hắn.

“Hắn cũng không muốn bất kỳ ngôi sao nào.”

Tiêu Trạch uống một ngụm trà, nhìn ta thuận miệng nói một câu.

Ta hỏi: “Vậy hắn muốn gì?”

Tiêu Trạch nở nụ cười: “Cửu Vương là hoàng tử, thiên hoàng quý tộc, phú quý thông thiên, hắn còn có thể muốn cái gì?”

Ta hiểu ngay lập tức.

Nhưng ta lại tiếp tục hỏi: “Nhưng Thái tử hiền minh, Cửu Vương ngày thường tận hưởng vui chơi, sao có thể tranh cao thấp với Thái tử?”

“Cửu Vương tự có biện pháp của Cửu Vương.”

Tiêu Trạch lại nói một câu ta không hiểu lắm.

Cửu Vương là người như thế nào, kỳ thật ta cũng không rõ lắm, bởi vì lớn như vậy, ta và Cửu Vương cũng chưa từng gặp mặt mấy lần.

Chỉ là đã từng ở trong cung yến, thỉnh thoảng gặp qua vài lần mà thôi.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mối quan hệ của ta với Cửu Vương đã vượt xa chỉ một vài cuộc gặp gỡ.

Bởi vì Cửu Vương mời ta và Tiêu Trạch cùng đi dự tiệc sinh thần của hắn.

Kỳ thật ta cũng có chút cao hứng, bởi vì Cửu Vương mời, giống như ngầm thừa nhận chuyện giữa ta và Tiêu Trạch.

Nhưng khi ta hoan hỉ cùng Tiêu Trạch xuất hiện ở phủ Cửu vương, ta cảm giác không khí không có hiền lành như vậy.

Bởi vì Thái tử cũng đến.

Ánh mắt hắn nhìn ta, có chút kỳ quái.

Giống như mang theo một tia không cam lòng, lại giống như có một tia tiêu tan.

Ta không thể đọc được những cảm xúc phức tạp như vậy.

Xem ra ta nghĩ không sai.

Thái tử, lúc nào cũng kỳ quái như vậy.

Ta vòng qua Thái tử, đi theo thị nữ hướng nữ quyến nên đi địa phương.

Nhưng điều này…

Đường càng đi càng lệch, thị nữ này dẫn ta tới hậu hoa viên.

Ta muốn mở miệng hỏi nàng, nhưng nàng lại hướng ta hành lễ, chưa nói lời nào, liền xoay người rời đi.

Trong lòng ta mơ hồ nổi lên bất an, đang muốn nhanh chóng rời đi, lại nghe phía sau ta truyền đến âm thanh:

“Tống cô nương.”

Ta quay đầu lại, là Cửu Vương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.