Mặt Trời Nhỏ Của Ca Thần

Tên lập dị



Chương 3: Tên lập dị

Giang Ngạn là bạn học cấp ba của tôi.

Khi còn là học sinh, anh ta không có tỏa sáng như bây giờ.

Anh ta chỉ là một thiếu niên u ám, lầm lì thích ngồi trong một góc.

Bạn cùng bàn tôi nói, Giang Ngạn là một tên lập dị quái đản.

Có lần cô ấy tới nói về nhiệm vụ được phân công cho anh ta, anh ta còn không thèm mở miệng đáp lại.

Anh ta rất cao, tóc mái che khuất mắt, làn da trắng nhợt như không có chút huyết sắc nào, trông rất đáng sợ.

Cho tới một ngày, giáo viên yêu cầu anh đọc to một đoạn văn tiếng Trung.

Chỉ sau lúc đó, chúng tôi mới biết được lý do khiến anh ta dè dặt như vậy.

Anh ta mắc chứng nói lắp.

Một đoạn thơ ngắn thôi mà anh ta đọc đi đọc lại câu đầu không biết bao nhiêu lần.

Bạn học xung quanh cười ầm lên.

Anh cúi thấp đầu.

Không ngờ đã nhiều năm trôi qua, cậu bé nói lắp khi ấy lại trở thành thiên tài âm nhạc.

Người mà mọi người dõi theo trên sân khấu tràn đầy ánh đèn, người luôn cô độc với một cây guitar, giọng hát tuyệt vời cùng với đôi mắt dịu dàng.

Anh ta thực sự rất đẹp!

Sau khi Giang Ngạn hôn tôi, anh ta liền ngã vào vòng tay tôi.

Tôi sợ anh ta say rượu làm càn cho nên đã dùng hết sức kéo anh ta về ghế ngồi.

Cửa sổ hé mở, gió mát phả vào người.

Giang Ngạn thật tội nghiệp.

Chắc là anh ta đau khổ vì mối tình tan vỡ nên mới coi tôi thành Lâm Tinh Tinh đây mà!

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã 3 giờ 30 phút sáng rồi, tôi thực sự ngại làm phiền dì hỏi xem sao Giang Ngạn lại ở chỗ này.

Tôi ngồi trên sàn, dựa vào ghế chợp mắt một lúc, nghĩ xem sáng mai nên chào hỏi thế nào.

Chẳng mấy chốc, tôi đã ở trong cõi mộng.

Trong mơ, tôi luôn cảm thấy có ai đó đang chọc vào mặt mình.

Tôi miễn cưỡng mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.

Giang Ngạn thò nửa đầu ra khỏi ghế sofa, dùng ngón trỏ chọc chọc vào lúm đồng tiền của tôi.

Bốn mắt chạm nhau.

Lông mi khẽ run, tay anh ta mềm xuống, vành tai ửng đỏ.

Anh ta có chút không xác định được, hỏi: “Khương Quỳ?”

“Ừm.” Tôi dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng, Giang Ngạn.”

Anh ta nhất thời không thích ứng kịp với phản ứng của tôi, nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Sao em lại ở đây?”

Tôi nói với anh ta về chuyện dì chủ nhà yêu cầu tôi tới đây.

Giang Ngạn sửng sốt. “Đó là mẹ tôi.”

“Anh ở nhà này sao?” Tôi vội tỉnh, đứng dậy nói: “Thật xin lỗi, tôi không rõ lắm, hôm qua xảy ra nhiều chuyện quá cho nên tôi chỉ mượn ở một đêm thôi… Tôi, tôi sẽ trả lại cho anh ngay.”

“Đừng!” Giang Ngạn vội vàng xuống giường, nắm chặt tay tôi.

Nhiệt độ bàn tay anh ta nóng tới đáng sợ.

Anh ta siết chặt tay tôi, như sợ tôi chạy mất.

“Đừng đi, Khương Quỳ!”

“Em muốn ở bao lâu cũng được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.